Tiểu Bảo: "Bố ơi, mẹ định dẫn chúng ta đi ăn đại tiệc đó! Bố có đi không?"
Đại Bảo: "Bố ơi bố đến đi, hôm nay thầy giáo khen con! Nói con rất thông minh!"
Vinh Gia Ngôn bên kia đầu dây cười khẽ, giọng trầm ấm quyến rũ, dịu dàng đáp: "Con yêu giỏi lắm, bố lát nữa có cuộc hẹn, hai đứa đi với mẹ đến gặp bố trước nhé."
Vừa dứt lời, tài xế lập tức rẽ hướng...
Tôi nhìn hai đứa trẻ, cố gắng dò hỏi khéo léo: "Sao chúng ta không thể có thời gian riêng nhỉ? Bố rất bận, không phải việc gì cũng làm phiền bố được."
Đại Bảo cười híp mắt: "Mẹ ngốc quá, lần trước mẹ dẫn chúng con đi ăn, bố biết xong buồn cả mấy ngày!"
Tiểu Bảo nói: "Bố kể chuyện về gia đình voi con, bố còn bảo thật gh/en tị với voi bố vì lúc nào cũng được ở bên gia đình, nhà nào cũng nhớ đến nó."
Tôi: ......
30
Buổi tiệc của Vinh Gia Ngôn thật sang trọng tinh tế.
Trong đó không thiếu những ngôi sao nổi tiếng.
Trang phục của tôi thật lạc lõng.
Vinh Gia Ngôn đang đứng giữa đám đông, ánh mắt xuyên qua lớp lớp khách khứa, thấy chúng tôi liền bước thẳng tới.
Anh ấy luôn là tâm điểm.
Tôi kìm nén nhịp tim.
Chúng tôi ra đứng đợi ở cửa.
Vừa thấy chúng tôi, anh ôm chầm hai đứa trẻ hôn lấy hôn để, rồi quay sang tôi cười dịu dàng: "Anh đã chuẩn bị đồ cho em, em đưa các con đợi anh chút, xong việc anh đưa cả nhà đi ăn. Trong này có đồ ngọt, đói thì ăn tạm."
Đúng chuẩn quý ông lịch lãm.
Nhìn hai đứa trẻ líu lo hỏi chuyện, lòng tôi thở dài, đành phải đi thay đồ.
Khi tôi thay xong váy cùng Vinh Gia Ngôn quay lại sảnh, cảm nhận rõ ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mẹ con chúng tôi.
31
Có người đến chào hỏi, hỏi thăm danh tính chúng tôi.
Vinh Gia Ngôn đáp: "Đây là phu nhân và con trai tôi... Vợ tôi giảng dạy tại Đại học B..."
Khách khứa nói lời tán tụng.
Chúng tôi như linh vật may mắn, được dẫn đi một vòng rồi mới được về.
Mặt tôi cười cứng đờ.
Ra khỏi hội trường, Vinh Gia Ngôn tranh thủ lúc các con không chú ý, xin lỗi tôi: "Ý Hoan, xin lỗi em, lúc đó anh không nghĩ nhiều, không lẽ giới thiệu em là bạn gái cũ? Anh không muốn các con thiếu đi mái ấm bình thường."
Tôi lạnh giọng: "Thế em còn phải cảm ơn anh sao?"
Anh ta lộ vẻ hoảng hốt, khiến tôi chợt nhớ thời anh còn là cậu học sinh cấp ba, khi ấy còn chưa hư hỏng, vẫn còn chút bối rối.
Tôi hít sâu: "Sau này đừng dẫn em đến những nơi vô vị thế này, cũng đừng nhồi nhét tư tưởng gia đình cho các con."
"Anh không đồng ý," anh lại ra vẻ chuyên gia giáo dục, "Các con còn nhỏ, nếu không dạy về qu/an h/ệ nam nữ đúng đắn, lớn lên chúng sẽ lo/ạn luân sao?"
Tôi châm biếm: "Một kẻ như anh còn dám nói về qu/an h/ệ đúng đắn?"
32
"Anh đã sai," Vinh Gia Ngôn luôn biết cách biện minh, "Nhưng bởi gia đình anh toàn kẻ ngoại tình. Ông nội có 4 đứa con hoang, bố mẹ anh cũng vậy. Gia tộc chúng tôi không có khái niệm thủy chung. Anh tưởng mọi mối qu/an h/ệ đều có thể m/ua bằng tiền..."
"Lúc đó anh quá thích em... Không biết cách bày tỏ, em lại cự tuyệt mọi qu/an h/ệ ngoài thầy trò. Em không hiểu anh rất coi trọng em, chỉ muốn em để mắt tới mình anh, ở bên mỗi mình anh. Sự xa cách của em khiến anh bị kích động... Nên anh đã học theo cách yêu đương của gia đình, tưởng đó là tình yêu... Ý Hoan, anh xin lỗi."
"Hơn nữa, lúc đó anh mới bao nhiêu tuổi? 18 tuổi vào đại học, em định lấy sai lầm tuổi 18 để trừng ph/ạt anh 27 tuổi sao? Cô giáo, cô cũng là b/án phần thầy của anh, mẹ anh trả phí cao thế mà cô không dạy anh cách yêu đúng đắn... Cô cũng có trách nhiệm chứ?"
Tôi đảo mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Bữa tối xong, chúng tôi xuống xe dạo bộ về nhà, tài xế đi đỗ xe.
Hai đứa trẻ nhảy nhót.
Đột nhiên một con chó lớn từ đâu xồng xộc lao tới, hất ngã Tiểu Bảo. Tôi hét lên, lao đến c/ứu con.
Vinh Gia Ngôn nhanh hơn tôi, đã vật lộn với con chó.
Khi bảo vệ tới nơi, tay anh đầy vết thương. Con chó đã tắt thở.
Hai đứa trẻ khóc thét.
Sau khi báo cảnh sát, chúng tôi đến viện kiểm tra, tiêm phòng.
Vết chó cắn trên tay Tiểu Bảo khiến lòng tôi quặn thắt.
Vinh Gia Ngôn ôm ch/ặt chúng tôi an ủi: "Không sao đâu."
Nhìn vết thương trên tay anh, lòng tôi càng đ/au.
Giọng tôi nghẹn ngào: "Có đ/au không?"
Anh siết ch/ặt tôi: "Không đ/au. Em còn quan tâm anh, anh vui lắm. Lâu lắm rồi em mới dịu dàng với anh thế này." Tôi ôm ch/ặt anh, nước mắt rơi vào cổ áo.
33
Từ bệ/nh viện trở về đã khuya, chúng tôi bế các con vào giường. Vinh Gia Ngôn lại nhắc chuyện cũ: "Chúng mình đi đăng ký kết hôn đi."
Tôi do dự nhìn anh.
Vẫn vẻ mặt đa tình ấy.
Anh nắm tay tôi áp lên ng/ực: "Trái tim anh chỉ vì em mà đ/ập."
Người tôi nóng bừng.
Anh vòng eo tôi, ép sát vào ng/ực nóng hổi, thì thầm bên tai: "Cần anh không, cô giáo?"
Rồi cắn nhẹ vành tai.
Mặt tôi bừng đỏ.
Câu nói này anh từng thốt lần đầu khi thi đại học xong, mời tôi dùng bữa vừa để cảm ơn vừa tạ tội.
Lúc ấy tôi vui vẻ chẳng đề phòng, còn định tâm sự động viên anh vì xuất thân bất hạnh. Tôi đã chuẩn bị cả câu chuyện đời mình để an ủi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn...