Cố lên nào!』
……Cố cái nỗi gì, thiệt là tạch.
Giáo viên chủ kiên quyết, là vịt lên giàn thật rồi.
Tôi lạnh lùng quay về lớp, Ưu liền đoán kết hả hê đắc ý.
『Ôi dào, sắp làm cười cả trường rồi nhỉ.』
Tôi chằm chằm cô hồi lâu, khẽ mỉm cười.
『Ừ nhỉ? Tiếc là...cậu sẽ thất vọng đấy.』
Bạch Ưu mũi: 『Cứ vờ đi, bao ca sĩ nghiệp dám hát lại 《Lưu Quang》, tôi tin làm được!』
Tôi thèm cãi lộn, vung tay đẩy cô bên.
『Tránh ra, chó tốt chặn đường.』
Bạch Ưu suýt dúi gi/ận sôi m/áu.
Cô lục cặp xấp ảnh: 『Ai ký Lâm Thần Xuyên không?』
Cả lớp gần như là cuồ/ng anh tôi, thấy ký liền mắt sáng rực.
Bạch Ưu liếc tôi đầy mạn: 『Chỉ cần hứa nói chuyện với Lâm An nữa, tôi tặng hết này!』
Lập tức tay: muốn! Tớ thèm nói, thậm chí ngó ngàng tới cô nữa!』
Cả đám đồng thanh hưởng ứng.
Tôi thầm cảm thán sức mạnh fandom là đi/ên cuồ/ng.
Nhưng này... trẻ con quá không?
Từ cấp tôi đã thấy này nữa rồi.
Tôi chỉ yên ổn học hành, mọi nói chuyện hay cũng hưởng.
Nhưng xấp kia...
Tôi nheo mắt kỹ.
Chữ ký mạo thô thiển, độ là in hàng loạt.
Loại mạo này chỉ lừa được mấy ngốc như Ưu thôi.
Bạn cùng bàn ngồi yên, rồi lại tôi, cùng quay lẩm bẩm:
『Thôi, bỏ đi, ký gì đâu.』
Tôi bật cười.
Thật tình... trước khi nói nên giấu ánh mắt thèm đi được không?
Tôi chạm tay vào cô ấy: 『Cậu thích Lâm Thần Xuyên sao?』
Bạn cùng bàn úng: 『Thích chứ! vì mà phản bạn.』
Tôi cười phá lên: khí đấy! Vì nói này, chỉ ký toàn bộ combo ký + chụp ảnh, lo cho!』
Còn Ưu... xem cô bẽ thôi.
Tối anh tôi lên trending.
#Lâm Thần Xuyên cảnh giả#
#Lâm Thần Xuyên kêu gọi tải app phòng l/ừa đ/ảo#
Nguyên nhân là anh đăng tweet:
『Cảnh về ký đang được rao b/án tràn lan. Các hãy cảnh giác, chỉ hãng. Nhớ tải app phòng l/ừa đ/ảo!』
Kèm chụp trang b/án - mẫu Ưu đã phát.
Dân mạng bình luận sôi nổi:
『Ai lại đi online chứ? Toàn l/ừa đ/ảo!』
『M/ua mấy cái chục vui thì được, chứ mấy trăm một tấm là đồ ngốc!』
Bạch Ưu là con ngốc đó.
Hôm sau, cô nghỉ ốm.
Bạn cùng bàn cười lăn lộn:
『May mà lấy, là thiên tài!』
Tôi uống nước bình thản:
『Tớ ít cười thôi.』
Thực ra... chuyện này tôi mách anh cười từ tối rồi.
Cả lớp xoay ngoắt chê bai Ưu.
Có rè tôi: 『Học h/ận rồi, này được bài chứ?』
Tôi gật đầu: 『Được.』
Mọi xúm vào động viên:
『Đừng nghe Ưu chê bai! Dù ở quê nhưng học giỏi thế, này vào Thanh Bắc hơn xa cô ta!』
Tôi ngùi... thực tôi tự ti chút nào.
Mấy Ưu quay lại, tôi như kẻ th/ù.
Tôi hiểu.
Tự mình giả, tự mình bị lộ, sao lại đổ lỗi tôi?