Giờ tuy thoát ch*t nhưng do thời gian về thể sinh con được nữa.
Vương Thanh Vân định về quê tránh gió, nhưng trước khi đường bị hai con của Tổng Lâm lại.
Mục đích rất rõ ràng - buộc hắn trả nhà, tiền bạc.
Đương nhiên Thanh Vân chịu.
Nếu vì những thứ này, hắn quỵ lụy bà già gần 60 tuổi.
Hai bên xảy ra xung đột, hắn bị đám của đối phương đ/á/nh g/ãy cả hai chân.
Vương Thanh Vân tưởng mình vẫn là bảo của Lâm tổng, cứ khăng khăng đòi gặp bà ta.
Hắn rằng giờ Lâm tổng chỉ càng thêm h/ận hắn.
Bởi tập Lâm muốn hợp tác tập Cố lâu.
Đúng lúc sắp công thì Thanh Vân phá hỏng chuyện.
Lâm tổng h/ận hắn xươ/ng mới là lạ.
Cuối cùng, Lâm tổng đích thân Thanh Vân l/ừa đòi được nhà, tiền.
Vương Thanh Vân tính toán hết mực nhưng rốt cuộc mất trắng, còn bị gia đình họ Lưu vì tội cố gây tích.
Mẹ hắn đành tiền miệng nhà họ Lưu.
Cuối cùng bồi thường hết tiền đền bù giải tỏa, vụ việc mới được khép lại.
Đôi của hắn cũng vì được chữa trị kịp thời mà trở tàn phế suốt đời.
Không ngoài dự đoán, Thanh Vân vĩnh viễn thể "trèo hoa leo cành" nữa.
19
Cận kề thi mọi đều quen đến thư viện bài.
Tôi gặp Từ đó.
So lần trước, vẻ u sầu cô ấy biến mất, trông rỡ hẳn.
Thấy tôi, cô ấy chỉ ra cửa thư viện, ra "ra ngoài chuyện".
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng xếp sách vở bút viết vào cặp, đi ra chỗ cô ấy.
Ra khỏi thư viện, cần giữ nữa.
Từ lôi ra mũ: "Lần trước cậu quên cửa hàng".
Tôi vừa đội đầu vừa chuyện thân mật như bạn cũ: "Mấy nay cậu thế nào?"
Từ dừng 90 độ về phía tôi, giọng đầy ơn: "Cảm ơn cậu lấy suất bảo lưu nghiên c/ứu sinh".
Tôi vào cô ấy, túc nói: "Đó là thứ thuộc về cậu".
Cô ấy nghẹn ngào nên lời.
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy.
Tất cả đều im lặng.
-Hết-
Hồng Trà