"Tôi là sếp của cô, cô chỉ làm những gì tôi bảo, việc không bảo thì đừng có động vào. Đây là quy tắc. Ngay cả phẩm chất nghề nghiệp cơ bản này cô cũng không có sao?"

Nói rồi, anh ta quay sang cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, điện thoại này của tôi chứa nhiều bí mật kinh doanh. Cô nhân viên mới vào nghề đã dám lấy tr/ộm, gây tổn hại đến tài sản công ty tôi. Mong các đồng chí điều tra nghiêm túc."

Tôi đứng bên cạnh ngớ người, ban đầu chỉ định đến bắt gian, không ngờ lại gặp phải một trà xanh tự luyến.

Hơn nữa, không ngờ Chu Vũ lại trực tiếp báo cảnh sát.

Điều này khiến tôi yên tâm hơn về mối qu/an h/ệ giữa hai người.

Có lẽ việc tôi đứng cạnh Chu Vũ đã kích động cô ta, cô ấy gi/ật mình thoát khỏi sự kiềm chế của cảnh sát, xông tới trước mặt chúng tôi, chỉ tay vào mũi tôi chất vấn Chu Vũ: "Thế còn cô ta thì sao? Tại sao cô ta có thể vào văn phòng? Tại sao có bạn gái rồi anh liền vạch rõ ranh giới với em, nhưng lại luôn bảo vệ cô ta?"

"N/ão cô bị kẹt cửa rồi à?" Chu Vũ gắt lên: "Cô thật sự không nhận ra cô ấy là bạn gái tôi à? Hai chữ 'vợ yêu' trong phần ghi chú của tôi cô không đọc được? Đừng có giở trò ở đây."

Chu Tĩnh bị quát đến mức lùi vào sau lưng cảnh sát, xem ra lúc này thật sự sợ hãi.

Cảnh sát lúc này đã hiểu chuyện, nhưng hành động của Chu Tĩnh quả thực gây thiệt hại cho Chu Vũ.

Họ hỏi thử xem có thể hòa giải riêng không.

Chu Vũ lại kiên quyết không đồng ý: "Không thể được! Gửi loại tin nhắn đó cho vợ tôi, chẳng phải muốn tôi thành kẻ đ/ộc thân sao? Không thể nhịn được!"

Do Chu Vũ kiên quyết không hòa giải, Chu Tĩnh bị đưa đi.

Trước khi rời đi, cô ta còn giả vờ tội nghiệp kéo chiếc áo khoác vest trên người, đứng trước mặt Chu Vũ hỏi: "A Vũ, em lạnh, chiếc áo này cho em mượn ra ngoài được không?"

Chu Vũ liếc nhìn chiếc áo, bình thản nói: "Không phải của tôi."

Lúc này, giám đốc thiết kế đang đứng xem từ văn phòng mình bỗng nhảy ra: "Của tôi, của tôi! Lúc nãy tôi tùy tiện đặt bên cạnh ghế của Chu tổng, không ngờ cô lại lấy nhầm. Trả lại cho tôi đi, tôi cũng lạnh đây."

Mặt Chu Tĩnh đờ ra, cô ta tức gi/ận gi/ật phắt chiếc áo ném vào lòng giám đốc thiết kế, đồng thời không quên ngoái lại liếc tôi một cái đầy hằn học rồi mới đi theo cảnh sát.

Nhìn ánh mắt c/ăm h/ận Chu Tĩnh ném về phía tôi khi rời đi, tôi không nhịn được buồn cười.

Đây gọi là gì? Trà xanh khiêu khích tôi, kết quả tự mình vào đồn công an?

Sau này, Chu Vũ kể với tôi, Chu Tĩnh là con gái hàng xóm của anh ấy. Mười năm trước, cả nhà cô ta chuyển lên phương Bắc, gần đây mới quay về.

Vừa về đã đến nhà anh chơi. Hai nhà trước kia qu/an h/ệ khá tốt, giờ gặp lại nên lại liên lạc.

Nghe nói Chu Tĩnh đang tìm việc, họ bảo Chu Vũ sắp xếp cho cô ta một công việc trong công ty.

Chu Vũ gần như quên mất nhân vật này, ai ngờ ngày đầu đi làm đã gây chuyện.

Tôi hơi bất lực, bĩu môi: "Lại là tình tiết thanh mai trúc mã?"

Không ngờ Chu Vũ nghe xong liền biểu diễn luôn cảnh nôn ọe ngay tại chỗ.

"Tôi không có thanh mai trúc mã đầy mưu mô như vậy. Từ nhỏ đã thích gây chuyện rồi giả vờ tội nghiệp, đổ lỗi cho tôi. Cuối cùng còn vừa khóc vừa nói 'tất cả đều là lỗi của em'."

Chu Vũ bắt chước giọng Chu Tĩnh nói xong, toàn thân run lên như muốn rũ sạch hết gai ốc: "Tóm lại, cả đời tôi không muốn dính dáng đến cô ta. Lần này nếu không phải do bố tôi yêu cầu, tôi đã không cho cô ta vào công ty."

Nghe nắng tuy vào đồn công an nhưng Chu Tĩnh không bị xử ph/ạt, vì cô ta lại khóc lóc đi mách với Chu phụ. Trong tiếng mắ/ng ch/ửi của Chu phụ, Chu Vũ cuối cùng vẫn chọn hòa giải riêng.

Tối hôm đó, cô ta đã rời khỏi đồn công an.

Tôi tưởng sau khi Chu Vũ làm tuyệt tình thế này, cô ta nên biết điều rút lui.

Rốt cuộc hành động của cô ta ng/u ngốc đến mức không thể nhìn nổi.

Không ngờ không lâu sau, cô ta lại thêm bạn qua WeChat của tôi, hơn nữa còn do Chu Vũ giới thiệu danh thiếp.

Vừa kết bạn, bên kia lập tức gửi tôi một tấm ảnh.

Trong ảnh là một chiếc bàn tròn lớn, có khá nhiều người ngồi.

Tôi chỉ nhận ra bố mẹ Chu Vũ và Chu Vũ.

Lúc này, Chu Vũ đang ngồi cạnh người chụp ảnh, vừa cười vừa gắp thức ăn vào bát người đó, trông rất dịu dàng và chu đáo.

"Nhan Nghiên Uyển, cô không thật sự nghĩ A Vũ thích cô chứ? Anh ấy luôn thích em, hôm nay là ngày hai nhà gặp mặt chính thức để bàn ngày cưới."

Trải qua chuyện lần trước, tôi hoàn toàn không tin lời người phụ nữ này.

Lần trước, nếu không phải tôi lập tức qua x/á/c minh và Chu Vũ trực tiếp báo cảnh sát, sự việc đó chắc chắn đã trở thành cái gai giữa hai chúng tôi.

Vì vậy, khi nhìn thấy bức ảnh, tôi không gi/ận dữ như lần trước.

Tôi chỉ tùy tiện gọi điện cho Chu Vũ.

Bên kia một lúc sau mới nhấc máy, chắc là tìm chỗ yên tĩnh: "Nghiên Nghiên, có chuyện gì thế?"

Giọng người đàn ông vui vẻ, xem ra tâm trạng rất tốt.

"Anh đang ở đâu?"

Chu Vũ ngớ người, vì tin tưởng nhau, tôi hiếm khi hỏi trực tiếp như vậy.

"Đang ăn cơm với bố mẹ ở Bách Dược đây."

"Chu Tĩnh cũng ở đó?"

"Ừ, hôm nay hai nhà cùng ăn cơm." Câu trả lời của Chu Vũ rất tự nhiên, không chút gì hốt hoảng.

Tôi im lặng giây lát rồi nói: "Xem WeChat đi."

Rồi tôi chụp lại ảnh cùng lời nhắn Chu Tĩnh gửi cho anh ấy.

"Cô ta bị bệ/nh à? Cô ta đâu có ngồi cạnh tôi, bên cạnh tôi là cháu gái." Chu Vũ rõ ràng đã tức gi/ận.

Nói rồi anh bảo tôi đợi chút rồi cúp máy, không lâu sau gửi cho tôi một bức chụp màn hình.

Đó là trang cá nhân của cháu gái anh, cả hai ảnh đều do cháu bé chụp.

"Nghiên Nghiên, em qua luôn đi, hôm nay nhất định phải nói rõ chuyện này. Chu Tĩnh đúng là kẻ đi/ên rồ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm