Lướt phải trang của mẹ chồng đang livestream kể chuyện hài hồi nhỏ của nam thần điện ảnh, bình luận đồng loạt gọi 'bà ơi'. Tôi hùa theo phong trào ch/ém gió, chợt nhận ra quên chuyển nick phụ. Mẹ chồng cười lớn: 'Ái chà, sao con lại vào đây? Chồng con nộp lương chưa vậy?'

1

Nhà chúng tôi toàn dân 'mỏ vàng' - chồng tôi, mẹ chồng và cả tôi. Ra đường chỉ cần mở miệng là tự dựng nguyên profile. Đáng đời thằng chồng đóng vai người lạnh lùng chuyên nghiệp. Mỗi lần xem ảnh trên TV giữ bộ mặt nghiêm nghị là tôi lại cười bò.

Tối nay lướt livestream của mẹ chồng, tôi lao vào ủng hộ nhiệt tình. 'Vết s/ẹo trên tay nó á? À chuyện đó...' Mẹ chồng đang tương tác với bình luận. 'Hồi nhỏ nó tưởng con chó cái to đùng trong nhà là mẹ ruột, ngày nào cũng đòi ngủ chung nhưng sợ bị cắn. Nó bèn moi hết bông gòn trong con gấu bông khổng lồ, chui vào trong rồi dí sát con chó.'

Cả livestream cười như nắc nẻ. [Hahahaha không ngờ nam thần Tô còn có quá khứ hài vl] [Bà ơi kể thêm đi ạ] [Không thể liên tưởng chuyện này với gương mặt lạnh như băng của Tô đếhhh].

Mẹ chồng liếc màn hình, tiếp tục bình thản: 'Rồi con chó mẹ không nhận nó, cắn cho một phát.' Tôi méo xệch mặt mày. Vết s/ẹo trên tay Tô Đình Chi rõ là do anh ta c/ắt phải khi nấu ăn mấy năm trước, giờ hai mẹ con thi nhau bịa chuyện chó cắn còn logic đến bất ngờ. Đúng là kẻ cắp gặp bà già.

Thấy bình luận rần rần gọi 'bà', tôi hùa phát hai câu. Chợt gi/ật mình: quên đổi nick phụ! [Á đù, cái tài khoản V vàng vừa lướt qua là Ngư Thính Vãn?] [Cô ta vào làm gì?] [Cày view chứ gì, đúng là chuyên gia ăn theo].

Vào làng giải trí với tôi hoàn toàn là t/ai n/ạn. Sau khi cưới Tô Đình Chi, tôi và mẹ chồng đồng lòng tẩy sạch tiền riêng của anh ta, chia 7-3. Thế là hôm sau, mẹ chồng tống tôi vào trường quay của chồng để đoạt lương. Vai phụ chí tử nhưng va chạm nhiều với Tô Đình Chi thành ra chướng mắt thiên hạ. Từ đó, đủ thứ tin vịt về tôi nổi như cồn, cho tôi nếm trải đủ mùi đỏ đen. Thế là tôi thành quán quân bảng đen đỏ chỉ với vai phụ. Như lời chồng tôi: 'Mấy chục năm làng giải trí mới có một mày, đúng là huyền thoại sống.'

Nhưng tôi có nghề tay trái nên cũng không bận tâm, toàn bộ mạng xã hội đều do team lo. Đang lúc bình luận ào ào, hiệu ứng đặc biệt chói lóa bùng n/ổ. [V Nam Khê vào phòng livestream] [V Nam Khê tặng máy bay]. Úi giời, đại gia đây rồi!

Đúng lúc tôi cảm thán, mẹ chồng bật cười: 'Ái chà, sao con lại vào đây? Chồng con nộp lương chưa vậy?' Tôi chưa kịp đổi nick, bình luận đã sôi sùng sục. [Tui nghe nhầm không? Mẹ Tô đế nói với Nam Khê?] [Đương nhiên rồi, Nam Khê vừa vào đã tặng quà đắt giá mà] [Trời ơi phim Tô-Nam vừa lên sóng, ship đã thành sự thật rồi sao?]

Mẹ chồng như muốn giải thích: 'Không phải đâu, ý tôi là...' Chuông điện thoại vang lên. Đúng, tôi gọi đấy. Bộ phim của Tô Đình Chi và Nam Khê - phim tôi đóng vai phụ - đang được đẩy ship thật mạnh. Dĩ nhiên là từ phía Nam Khê. Chồng tôi muốn phủi tay mấy lần đều bị tôi ngăn. Cơ hội vàng ki/ếm tiền mà bỏ phí thì tội. Mỗi lần tôi nói vậy, anh ta mặt xị nhưng đổi lại được tôi 'đền bù' bằng... eo của mình. Mẹ chồng còn khen tôi dám hy sinh.

Thế là tôi gọi luôn cho bà, nhắn bà né tránh chủ đề. Trong livestream, bà thở dài chuyển hướng. Bình luận càng ship dữ. Mẹ chồng nhắn tôi: [Con gan to lắm] [Coi chừng chơi lửa mà ch/áy tay].

2

Ch*t, lửa ch/áy thật rồi. Team kinh tế cả năm không liên lạc bỗng đề nghị tôi tham gia gameshow. Không phải gia đình... mà là show hẹn hò giả làm nuôi con. Mời vài em nhỏ cho sao ế chăm, dàn nhân vật đình đám cùng lũ trẻ tinh quái đảm bảo rating cao chót vót.

Lần này họ muốn tôi làm bệ đỡ cho cặp đôi công ty đang đẩy. Xem hồ sơ mà tôi choáng váng - trời ơi tôi với Nam Khê chung công ty! Bảo sao lúc tôi ch/ửi team Nam Khê trước mặt Tô Đình Chi, anh ta cười như được mùa. Hóa ra đang ch/ửi đồng nghiệp. Hồi đó tôi ký đại vào công ty vì điều khoản dễ dãi, chỉ muốn ki/ếm chút hời. 'Dạo này em rảnh chứ?' Người quản lý nhìn tôi. 'Chỉ quay 2 tập thôi. Cứ đến cua đại Tô Đình Chi càng lố càng tốt. Bọn tôi nghiên c/ứu rồi, ảnh gh/ét nhất kiểu dính như sam. Lúc đó Nam Khê sẽ xuất hiện giải c/ứu.'

Tôi:... Không biết Tô Đình Chi có gh/ét sam không, chứ tôi mà dính thì anh ta còn dính ch/ặt hơn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm