Em họ nhỏ, khả năng chịu đựng tâm lý hạn, sau hàng chục lần thẩm vấn, cuối cùng thừa nhận sự vu oan tôi.
Nhưng nhà công nhận, sau chúng tìm mọi phơi bày sự này.
Dưới áp lực dư luận, mới thể trở học.
Còn thủ phạm chính tuổi thành niên, chỉ giáo dưỡng vài ngày thả ra.
Dì trách hại họ, dùng lời mạt sát, s/ỉ nh/ục đò/n roj tà/n chưa tôi.
Sau báo cảnh sát, dùng bằng chứng thu chứng minh dì bạo hành gia đình. Lần phản kháng đó tuy khiến dì tổn thất nhưng đủ khiến kinh h/ồn bạt vía.
Theo lời dì ghẻ: 'Nuôi con chó nhiều năm mới phát hiện nó biết cắn chủ, đương sợ hãi'.
Vì vậy tận bây giờ, hiếm khi dám chạm giới hạn nữa.
"Cháu... về gì thế?"
Mặt dì thoáng hiện bất an.
Ngay sau đó liền tôi: "Ái chà, Vãn về báo trước? Mạt ở dám phiền."
"Thế thuận lợi không?"
Biến sắc tuyệt kỹ dì ghẻ.
Dù giây trước đ/á/nh sinh, giây sau thể tủm tỉm "Vãn dì coi như con đẻ, tất cả tốt".
Tôi nhạt, chưa kịp mở miệng, "Chị à, lúc nãy đang đùa Tụng Mấy năm nay về nhà, rõ lắm."
"Anh Tụng ơi, về hôm nay báo trước? Biết tới rồi".
Nói xong, họ đỏ một cái đầy ẩn ý.
Tôi: "..."
Kỳ ĐH họ bao nhiêu điểm rõ.
Nhưng môn Kích Động Gián này, nó điểm 0.
Quá thô thiển.
Đáng khi thấy nó group chat tìm ly gián chúng tôi, phát ngôn kiểu "Chỉ cần nghi ngờ, dù chuyện gì xảy hay không, lòng xảy rồi" lý, rất mong chờ.
Kết quả chỉ này?
Ha ha.
Để xem nào mới gọi Gián đỉnh cao nhé.
5
Tôi mỉm cười, hướng về phía dì ghẻ:
"Dì à, hiểu người đây. Chẳng dì Tụng thành đôi sao?"
"Cháu phản đối."
Thẩm Tụng đang chăm chú nhìn bỗng gi/ật mình, lưng đờ:
"Chị..."
Cậu sốt ruột gì mắt hiệu. Cậu bất đắc dĩ mím môi, mắt ngập tràn bất mãn.
Mắt lập tức sáng rực: "Chị đồng Tụng yêu nhau rồi sao?"
Quả trẻ non dạ.
Nhưng dễ hiểu thôi.
Lời trọng lượng, gì Tụng nấy.
Mấy năm nay, Tụng đối ngoại luôn xưng chúng trai mai trúc ngơ x/á/c nhận.
Không phản đối, đồng ý, m/ập mờ.
Đây lần đầu tiên hé lộ chuyện tình cậu ta.
Dì nhiều kinh nghiệm hơn, xong dự hỏi:
"Cháu đấy à?"
"Tất nhiên."
"Nhưng, Tụng nuôi lớn, chi phí mấy năm nay..."
"Chúng trả!"
Chưa dứt lời, sốt sắng đáp.
Nhìn cuống quýt nó, tiếp: "Nhưng tình cảnh Tụng dì rõ. Hai đứa nương tựa nhau, sau nếu cưới xin, tính Mạt, chắc dưới một mái nhà tôi."
"Nhưng nếu Tụng sang nhà dì, coi như nhập tịch, nhà dì sính lễ chứ?"
"Tiền thành vấn đề, chúng thể 30 triệu, à không, 50 triệu! để xong đi học." hùng h/ồn tuyên bố.
Dì suy nghĩ, gật đầu đồng ý. Có thấy đáng nhưng cưng chiều con trăng mò.
Tôi cười.
Ngày trước nương nhờ nhà dì, 50k tiền tài liệu học dì khắp nơi.
Giờ đây dễ dàng hứa 50 triệu, dì chớp mắt.
Đúng con đẻ.
Tôi kh/inh bỉ nhạt: à, Tụng ch*t nhau, tri kỷ, chỗ dựa thần duy nhất. 50 triệu..."
Tôi khó xử: "Thời buổi lạm phát, 50 triệu hơi ít."
"Vậy bao nhiêu?"
"Căn hộ penthouse trung tâm dì, cùng phần công ty chú."
"Cháu đùa à?" Mặt dì đột tối sầm: "Không thể được!"
"Vậy bó tay tiếc nuối.
Giang sốt ơi, ấy đi! Chị ấy vừa mới chịu tha Tụng, mẹ ấy đi mà!"
"Điên à? Cho nhà thì ở đâu?"
"Nhà mình nhiều căn lắm! Không thì tìm ba em, ông ấy n/ợ mẹ mà."
Dì quái dễ thế? Trong lòng ta, Tụng đáng thế.
Dì quyết: "Đừng hòng! Hắn đáng gì?"
"Con cần biết! thứ ki/ếm được, nhưng con cần Tụng!"
Thấy con kiểm soát, dì càng đen hơn, túm áo đi.
Giang giãy giụa gào thét: "Cho ấy đi mà! chút phần, bằng hạnh phúc tương lai con sao?"
Tôi tranh thủ đổ "Đúng thích Tụng thế, đồng rồi mà?"
"Im miệng!"
Dì hạng vừa, nhanh chóng hiểu dụng tôi.
Quát tháo xong, bỏ đi. vừa khóc vừa giãy giụa, cuối cùng bị dì kéo đi mất.