Tôi ôm cuốn cẩm nang tuyển sinh dày cộp, đọc đến mức đầu óc quay cuồ/ng. Không hiểu sao dù đã qua kỳ thi đại học, mỗi khi nghe đến từ này tim tôi vẫn đ/ập thình thịch.

Thẩm Tụng ngồi bên lại thảnh thơi như không, vừa bóc nho đút cho tôi, vừa lấy táo đưa tay, thỉnh thoảng lại nghịch mái tóc tôi.

Tôi đẩy tập tài liệu sang một bên: "Anh ơi, anh đã chọn ngành học nào chưa?"

Thẩm Tụng cười hì hì giơ ngón cái: "Chị thông minh quá! Thưởng một nụ hôn nè~"

Tôi: "......"

"Em định học ngành gì?"

"Tài chính."

"Sao thế? Không phải em thích cơ khí sao?" Tôi nhớ có lần nó từng nói muốn theo đuổi ngành cơ khí để kiến tạo tương lai.

Thẩm Tụng nghiêm túc nhìn tôi, mắt lấp lánh: "Vì ngành tài chính ki/ếm tiền nhanh. Em phải ki/ếm thật nhiều tiền để nuôi chị."

Tôi còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của dì tôi đổ chuông. Giọng dì vang lên đầy tự mãn: "Vãn Vãn, nghe nói Tụng Tụng thi được 700 điểm. Mạt Mạt cũng được 695 điểm, chắc hai đứa học cùng trường nhỉ?"

Tôi lạnh nhạt đáp: "Chúc mừng em Mạt."

"Tối mai nhà dì tổ chức tiệc mừng, hai đứa cháu nhớ đến nhé. Cũng nhờ Tụng Tụng kèm cặp Mạt Mạt suốt thời gian qua..."

Tôi cúp máy. Thẩm Tụng nhăn mặt hỏi: "Bà ta lại nói gì?"

"Cảm ơn em kèm Mạt Mạt học."

"Lại trò cũ?" Thẩm Tụng thở dài, "Chị có tin không?"

Tôi nhướn mày: "Em nghĩ?"

Thẩm Tụng lắc đầu: "Nếu tin thì chị đã không nói lại với em rồi. Em cam đoan chưa từng dạy nó, toàn nó tự đến hỏi bài. Nhưng đến công thức hàm số cơ bản cũng không nhớ, em thấy phí thời gian."

"Dù nó có giỏi em cũng không dạy. Chuyện năm xưa chúng nó phá hỏng kỳ thi của chị, em không bao giờ quên. Chỉ là..." Nó chau mày, "695 điểm có gì đó không đúng."

Tôi gật đầu. Từ nhỏ Giang Mạt đã gh/ét học, nhất là môn toán chưa từng qua điểm trung bình. Chắc chắn có vấn đề.

"Vậy tiệc tối mai ta có đi không?" Thẩm Tụng hỏi.

Tôi cười lạnh: "Đi chứ. Để tặng họ một món quà đặc biệt."

***

Buổi tiệc được tổ chức xa hoa tại khách sạn 5 sao. Dì tôi diện sườn xám lên mặt dạy bí quyết dạy con: "Thành công này phải cảm ơn một người đã tận tâm kèm cặp."

Giang Mạt đỏ mặt nhìn về phía Thẩm Tụng. Máy quay lia sang chỗ chúng tôi. Thẩm Tụng nhanh chóng gắp thức ăn đưa vào miệng tôi, thì thầm: "Cơ hội thể hiện tình cảm nè chị."

Giang Mạt mặt xanh lè. Tôi cố ý vòng tay qua vai Thẩm Tụng. Phóng viên ngơ ngác: "Chàng trai kia và cô ấy có qu/an h/ệ gì?"

Giang Mạt ấp úng: "Đó là chị họ của em và anh Tụng. Vì chị ấy nuôi anh ấy nhiều năm nên thân thiết thôi ạ."

Ánh mắt phóng viên trở nên kh/inh miệt. Giang Mạt dẫn họ tới chỗ chúng tôi, cầm hai ly rư/ợu: "Em cảm ơn chị và anh Tụng. Nhất là anh Tụng, không có anh em đã không vào được đại học."

Khi đưa ly, tôi thấy có vật gì rơi từ tay nó vào cốc. Thẩm Tụng uống cạn, dùng khăn lau miệng. Giang Mạt bỗng đề nghị: "Anh Tụng thi đậu thủ khoa, các bác có muốn phỏng vấn anh ấy không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Bầu bạn cùng ngốc vương gia ba năm, tỉnh lại liền vì ta mà giết đến điên cuồng

Chương 22
Năm thứ ba ta gả cho ngốc vương gia Tiêu Triệt, chàng vì đuổi theo một con bướm, lỡ chân rơi xuống băng hồ nơi hậu viện vương phủ. Khi được vớt lên, hơi thở đã đoạn. Toàn phủ trên dưới, trừ ta ra, chẳng ai thật tâm nhỏ lệ. Trắc phi Liễu Như Nguyệt dắt người chặn trước cửa phòng ta, cố ý cất giọng khàn khàn làm ra vẻ khuyên nhủ: “Hoàng tẩu,vương gia tuy ngốc, song đối với người vẫn là khác biệt. Nay người đã đi rồi, hoàng tẩu càng phải tự bảo trọng thân mình.” Sau lưng nàng ta, bọn nha hoàn, bà tử đưa mắt cho nhau, trong ánh nhìn vừa khinh miệt vừa hả hê. Bọn họ nghĩ gì, ta đều tỏ tường. Vương gia ngốc nghếch, ta là chính phi chẳng khác nào cái bia sống. Ba năm nay, cơm áo đều bị khấu trừ, hạ nhân dám ngang nhiên bày sắc mặt với ta, còn Liễu Như Nguyệt thì ba ngày hai lượt đến gây chuyện. Tiêu Triệt tuy ngốc, song vẫn nhận ra ta. Mỗi khi thấy ta bị ức hiếp, chàng liền dang rộng đôi tay, che chắn trước người ta, như tiểu thú giữ mồi, phát ra những tiếng “ô ô” trầm thấp. Thế nhưng, chàng càng bảo hộ ta, bọn họ lại càng tàn nhẫn bức ép. Nay, chốn nương thân duy nhất của ta cũng không còn. Ta thủ linh đường ba ngày ba đêm, chẳng hề uống một ngụm nước, cho đến khi sức cùng lực tận mà hôn mê ngã xuống. Lần nữa tỉnh lại, là bị một trận ồn ào náo động đánh thức. Thị nữ thân cận Xuân Đào mừng mừng tủi tủi nắm lấy tay ta: “Nương nương! Người tỉnh rồi! Vương gia… vương gia cũng tỉnh rồi!” Trong đầu ta “ong” một tiếng, vội vã chống người ngồi dậy. Vừa chạy ra viện, đã thấy thái y đồng loạt phủ phục đầy đất, hướng về người ngồi ngay ngắn nơi chủ vị, cao giọng hô vạn tuế. “Chúc mừng vương gia, vương gia khải hoàn! Mạch tượng vương gia trầm ổn hữu lực, thần trí thanh minh, quả là thượng thiên phù hộ Đại Thịnh ta!” Trên chủ vị, người nam tử vận một thân tố y, chậm rãi ngẩng đầu. Gương mặt ấy, ba năm qua ta vẫn thấy mang nụ cười ngây dại, giờ phút này lại phủ một tầng băng sương. Ánh mắt sắc bén như ưng, thâm trầm tựa hải, quét qua từng người, mang theo uy nghiêm và xa cách. Chàng… thật sự không còn ngốc nữa. Nhưng cõi lòng ta, trong khoảnh khắc này, lại chìm xuống nơi lạnh lẽo hơn cả băng hồ. Chàng đã tỉnh trí, liệu còn nhớ đến ta chăng? Nhớ ba năm qua, ta từng từng muỗng đút cơm, từng mũi kim đường chỉ vá y sam, khi chàng bị bắt nạt khóc mà chạy về, ta ôm chàng vào lòng, dịu dàng vỗ lưng an ủi. Hay là… chàng sẽ nhớ lại chuyện trước khi thành hôn? Nhớ ta vốn chỉ là quân cờ bị lợi dụng, bị nhét vào vương phủ, trở thành vật hi sinh cho nỗi nhục của hoàng thất?
Cổ trang
Ngôn Tình
Trọng Sinh
1
Về Muộn Chương 14