“Bịt miệng thằng đó lại cho tao, để nó tận mắt chứng kiến chị nó vào động phòng với con trai lão!”
Diêu An bị người ta ghì ch/ặt xuống đất. Trong khoảnh khắc này, hắn đã hiểu ra: chân của cha, việc chị gái phải “xung hỉ” đều là âm mưu cả! Đây là sự trả th/ù của gia tộc họ Điền!
Hắn nhìn chị gái bị ép lạy thiên địa trước bài vị. Hắn nhìn chị gái giãy giụa bị nhét vào qu/an t/ài đỏ chót. Hắn nhìn họ đóng những chiếc đinh dài vào nắp qu/an t/ài. Tiếng móng tay Diêu Lạc cào x/é qu/an t/ài vang vọng bên tai hắn. Hắn đi/ên cuồ/ng phản kháng, nhưng vô ích. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chị gái tắt thở trong qu/an t/ài.
Sự trả th/ù của Điền Sâm vẫn chưa dừng lại. Hắn bước đến trước mặt Diêu An, đ/á đám thịt nát bươu dưới chân: “Quẳng nó xuống Vạn Thử Động cho chuột ăn thịt đi.”
Diêu An bị lôi một chân kéo lê đến Vạn Thử Động - thiên đường của loài chuột, nơi mọi sinh vật bị ném xuống sẽ hóa thành bộ xươ/ng trắng chưa đầy nửa canh giờ. Kẻ ném hắn xuống thở dài: “Ai bảo nhà ngươi dám trêu vào họ Điền? Giờ này có lẽ nhà ngươi đã ch/áy thành tro rồi. Cứ yên tâm mà đi đi.”
Nằm dưới hố sâu, chuột cắn vào ngón tay khiến Diêu An tỉnh táo. Lửa h/ận ngút trời trong lòng hắn bùng ch/áy. Hắn không thể ch*t. Hắn phải b/áo th/ù!!!
Diêu An vùng vẫy, đuổi lũ chuột bám trên người nhưng chúng lại liên tục bâu vào. Trong động có một con chuột tu luyện thành tinh, to gấp mười lần chuột thường. Sự kháng cự của Diêu An khiến nó thích thú, muốn tự tay chơi đùa với mồi...
13.
“À! Tôi biết rồi!” Tưởng Thiếu Thiên ngắt lời tôi, “Con chuột đó chính là Thử Q/uỷ! Nó giúp Diêu An b/áo th/ù nên cô tha cho nó đúng không?”
Tôi nhíu mày, t/át cho hắn một cái: “Đọc tiểu thuyết nhiều quá sinh ảo tưởng à? Làm gì có yêu quái tốt bụng thế!”
Tưởng Thiếu Thiên ngơ ngác: “Hả?”
Tôi hít sâu, chậm rãi giải thích: “Con chuột định ăn thịt hắn, nhưng đ/á/nh giá thấp oán khí của Diêu An, bị phản phệ.”
Tưởng Thiếu Thiên kinh ngạc: “Vậy cuối cùng Diêu An ăn thịt Thử Q/uỷ, trở thành Thử Q/uỷ mới?!”
Tôi gật đầu: “Chuẩn! Đêm đó, cả họ Điền hơn trăm người bị chuột cắn ch*t. Diêu An rốt cuộc đã trả được th/ù cho chị và gia đình.”
Lúc ấy tôi ngang qua Dư Môn, nghe nói dịch chuột hoành hành bèn điều tra. Diêu An c/ầu x/in tha mạng, hứa không hại người nữa. Thấy hoàn cảnh đáng thương lại còn chút nhân tính, tôi mềm lòng để hắn trốn đi. Không ngờ hơn trăm năm sau, Thử Q/uỷ vẫn là Thử Q/uỷ.
“Chị hắn ch*t vì hôn nhân âm phần, vậy mà hắn lại dùng cách tương tự hại bao người.”
Tưởng Thiếu Thiên quay sang tôi: “Vân Như Ý, cô nói xem hắn còn là Diêu An không?”
Tôi quay lại nhìn hắn: “Ai biết được?”
“Còn nữa...”
Tôi t/át thêm cái nữa: “Nói bao lần rồi! Đừng gọi thẳng tên lão nương! Vô lễ!”
Tưởng Thiếu Thiên ôm đầu: “Chị Như Ý! Em sai rồi!”
14.
Đưa Tưởng Thiếu Thiên trả nốt tàn h/ồn Thử Q/uỷ về Tưởng gia, tôi đứng đợi trước cổng. Lúc này hắn đang bị ông nội m/ắng vì tôi vừa mách lẻo. Đang cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng một bóng người che khuất ánh sáng.
“Chào em, cho anh xin số được không?”
Tôi ngẩng lên nhìn gã đàn ông lạ mặt, mỉm cười: “Xin lỗi, em có chồng rồi.”
Gã ta ngẩn người, liếc mắt nhìn tôi từ đầu đến chân tỏ vẻ không tin. Định mở miệng lần nữa thì Tưởng Thiếu Thiên thong thả bước tới.
“Này anh bạn, cô ấy thật sự có chồng rồi.” Hắn bĩu môi, “Chồng cô ấy còn rất hung dữ! Ăn thịt người đấy!”
Tôi sửa lại: “Giờ anh ấy đã sửa đổi, không ăn nữa rồi.”
Gã đàn ông h/oảng s/ợ nhìn chúng tôi rồi bỏ chạy. Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm: “Đồ đi/ên!”
...
Trên đường về trường, chúng tôi đi ngang khu dân cư nhà Dương Lạc San. Tưởng Thiếu Thiên kéo tay áo tôi: “Nhìn kìa.”
Tôi ngước lên thấy Dương Lạc San dắt một bé trai bước ra. Cô ấy xách đồ đi chợ, cậu bé nhảy tưng tưng trông thật ấm áp. Tưởng Thiếu Thiên nói: “Dương Lạc San nhận nuôi nó rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Hẳn phải làm nhiều thủ tục lắm nhỉ?”
Tưởng Thiếu Thiên cười hềnh hệch: “Tưởng gia chúng tôi ra tay thì dễ như trở bàn tay.”
Tôi: “Không tài trợ thêm gì sao?”
Tưởng Thiếu Thiên: “...Quên mất.”
“Lần sau tìm cớ tăng học bổng cho Dương Lạc San gấp đôi đi.”
Tôi “chặc” một tiếng: “Thỉnh thoảng cũng nên tổ chức xổ số phát thưởng.”
“Chị nói phải.”
Xe sang Tưởng gia đưa chúng tôi về trường. Nhìn những gương mặt tươi trẻ trên sân trường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thế là xong, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.”
Tưởng Thiếu Thiên đang cắm cúi điện thoại bỗng lên tiếng: “Chưa chắc đâu.”
Tôi dừng bước quay lại. Hắn giơ điện thoại: “Ông nội vừa báo tin, Mị Hồ đã xuất hiện...”
Tôi im lặng vài giây: “Vậy tiếp theo chúng ta phải đến...”
Tưởng Thiếu Thiên: “Tô An Thị.”
- Hết -
Bắc Qua