“Nóng.” Anh cất tiếng, hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy tôi. Ngứa ngáy, bỏng rát. Bên tai tôi văng vẳng giọng nói trầm khàn được anh cố tình hạ thấp: “Chẳng lẽ... em thật sự thích nấu ăn?” “Năm đó, em đã nói với anh một lời chân thật nào chưa?” Câu cuối cùng, Bùi D/ao Thuyền gần như nghiến răng nói ra. Giọng điệu ấy chất chứa một nỗi... oán h/ận khó tả. Tựa hồ anh đã phải chịu đựng nỗi uất ức tận cùng. Tôi đờ người tại chỗ.
Bình luận tràn ngập màn hình:
“Lâm Lộc đúng là đồ ti tiện! Cố ý giẫm lên cho Bùi Đế ôm à?”
“Dừng mọi thứ! Tôi chỉ muốn biết hai người đang thì thầm gì! Có gì mà hội viên VIP không được nghe?!”
“Ch*t c/ứu! Sao mình thấy cảnh này đầy chemistry thế? Sợi tơ hồng đan chằng chịt!”
“Tôi cũng ship! Hai người có vibe cực cũ, như từng yêu nhau ấy.”
“Nhưng Diễm Diễm mới là tình đầu của Bùi Đế! Mấy người đang đồng cảm với tiểu tam à?”
9
Tiếng kêu thảng thốt của Thiêm Diễm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Ôi trời! Em... em hình như bị dị ứng rồi.”
Tôi ngẩng lên, thấy cánh tay trái cô ta nổi vài vệt đỏ. Trông chẳng giống dị ứng lắm. Nhưng nhờ vậy, tôi thoát khỏi vòng tay Bùi D/ao Thuyền.
Bình luận xoay chuyển chóng mặt:
“Mấy đứa ship nhầm đâu rồi? Giờ còn mặt mũi nào?”
“Diễm Diễm dị ứng kìa! Bùi Đế đã nhắc đến dị ứng từ trước, hóa ra là để tâm đến tình đầu!”
Trang Dã nhanh nhảu: “Em nhớ anh Châu có mang th/uốc dị ứng! Sáng em thấy rồi.”
Đoàn phim đưa th/uốc dị ứng của Bùi D/ao Thuyền tới - vì quay ở vùng sâu, hiệu th/uốc không có sẵn. Bình luận lại rần rần khen “chung tình”.
Thiêm Diễm uống xong viên th/uốc, mắt đỏ hoe nhìn anh: “Cảm ơn anh, D/ao Thuyền. Không có anh em không biết làm sao.”
Bùi D/ao Thuyền ngồi khép mình bên bàn, mắt đăm đăm nhìn hộp th/uốc. Trang Dã lém lỉnh hỏi: “Sao anh lại mang theo th/uốc dị ứng thế? Em thấy có mấy loại cơ.”
“Tình đầu của anh bị dị ứng đậu phộng.” Giọng anh trầm xuống, “Cô ấy từng nói nếu ngứa mà không có th/uốc sẽ không chịu nổi. Mang theo thành thói quen.”
Trang Dã tròn mắt: “Anh Châu đúng là người chu đáo! Được yêu anh thật hạnh phúc!”
Thiêm Diễm vội che mặt. Nhưng Bùi D/ao Thuyền lại khẽ cười chua chát: “Không, anh chẳng tốt đẹp gì. Người tốt... sao lại bị ruồng bỏ?”
Ánh mắt thoáng chốc của anh lướt qua chỗ tôi ngồi, đầy u uẩn. Tôi chỉ muốn chui xuống đất.
10
Những ngày sau, tôi tránh mặt Bùi D/ao Thuyền như tránh tà. Nhờ Thiêm Diễm “hỗ trợ đắc lực”, tôi thành công thoát thân.
Nhưng đêm đêm nằm trên giường, câu nói của anh cứ văng vẳng: “Năm đó, em đã nói với anh một lời chân thật nào chưa?”
Sao có thể... không có chứ? Đó cũng là mối tình đầu của tôi mà. Tôi đâu phải kẻ lừa tình trên mạng! Nhưng... tôi đã dối anh thật.
Thức trắng đêm, sáng dậy tôi uể oải thiếu sức sống. Nhưng thử thách “đo nhịp tim” của đạo diễn khiến tôi tỉnh hẳn.
Luật chơi: Nam nữ nắm tay nhau, cặp nào có nhịp tim tăng cao nhất sẽ thành đội. Lượt xem tăng vọt.
Bùi D/ao Thuyền và Thiêm Diễm đầu tiên. Nhịp tim cô ta đ/ập thình thịch. Nhưng phản ứng của anh... bình thản đến lạ.
Đến lượt tôi và anh. Cả hai đều có tim đ/ập lo/ạn xạ. Bùi D/ao Thuyền bỗng tươi tỉnh hẳn, khóe môi cong nhẹ khi nhìn tôi.
Tôi: “......”
Sao anh giống chú chó ngao ngày xưa trước nhà tôi thế? Mỗi lần tôi xoa đầu, nó đều nhìn tôi bằng ánh mắt van nài khiến lòng tan chảy.
11
Tưởng thử thách đo tim đã đủ kinh dị. Ai ngờ đạo diễn còn có chiêu dữ hơn: Các đội phải sống trên đảo hoang 2 ngày, không điện thoại.
Tôi nhăn nhó dọn dẹp hang cùng Bùi D/ao Thuyền. Thiêm Diễm lẻn đến khi quay phim vắng mặt: “Lộc Lộc, Trang Dã muốn đổi đội với em! Để chị và D/ao Thuyền tâm sự chút.”