Chúng tôi nói về một bộ phim mà tôi đã muốn xem từ lâu, nhưng không tìm được bản HD trên mạng. May thay, Tống Dữ Dương có đĩa Blu-ray quý giá, thế là chúng tôi hẹn nhau xem cùng ở nhà tôi.
Chúng tôi cùng đi chợ, nấu ăn. Tống Dữ Dương mặc áo len màu khói xám, đeo tạp dề hoạt hình, lúi húi trong căn bếp nhỏ xào nấu, trông cũng hợp cảnh lạ thường.
Bữa cơm đơn giản với hai món mặn một canh bày lên bàn. Với kẻ ba bữa thường ăn cơm hàng chợ như tôi, khung cảnh này gợi lên sự ấm cúng lâu ngày mới cảm nhận lại.
Giữa bữa, Tống Dữ Dương nghe điện thoại. Anh nói với tôi, họ hàng ở quê vẫn hăm hở giới thiệu người cho anh.
"Nhưng tôi đã từ chối. Tôi bảo họ mình đã có người thích rồi."
Tống Dữ Dương đặt điện thoại xuống, nói như không có chuyện gì. Nhưng ánh mắt anh lướt qua tôi dù nhanh vẫn nồng ch/áy khó lòng làm ngơ.
Tôi cúi đầu vờ chăm chú ăn cơm, không dám đối diện với nhiệt độ trong mắt anh.
May sao chuyện nhanh chóng qua đi. Tống Dữ Dương đổi đề tài, không khí lại trở nên thoải mái.
Sau bữa tối, chúng tôi thong thả ngồi tựa vào sofa. Dù đã xem nhiều lần, Tống Dữ Dương vẫn chăm chú dán mắt vào màn hình. Nhìn nghiêng, yết hầu nổi cao, đường hàm sắc nét, ánh đèn phản chiếu trên tròng kính.
Trên người anh thoang thoảng mùi gỗ thông ch/áy, hơi ấm xua tan cái lạnh đêm đông.
Cứ thế tận hưởng khoảnh khắc thư thả này, không cần vướng bận định nghĩa mối qu/an h/ệ. Chỉ cần biết trong thành phố này có thêm một người bạn tri kỷ.
Không đ/á động đến chuyện tình cảm, như thế cũng tốt.
Khi phim kết thúc cũng là lúc nửa đêm. Tôi tiễn Tống Dữ Dương xuống lầu, khoác chiếc áo mỏng r/un r/ẩy trong gió lạnh.
Anh cởi khăn quàng, quấn quanh cổ tôi từng vòng.
"Em lên lầu ngay đây thôi, anh giữ lại đi."
Tôi nói vậy nhưng không cử động, hơi ấm từ chiếc khăn khiến người ta không nỡ từ chối.
"M/áu lửa như anh, gặp chút gió lạnh cho tỉnh táo."
Tống Dữ Dương vẫy tay đi về phía bãi đỗ, bóng dáng cao g/ầy nhanh chóng khuất trong màn đêm.
Tôi quay lưng định về phòng, đang phân vân không hiểu ý anh lúc nãy thì một bóng người từ trong tối lao ra nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi hét lên kinh hãi, chỉ trấn tĩnh khi nhận ra gương mặt Lục Trạm.
Anh ta kéo mạnh tôi về phía mình, hai tay siết ch/ặt vai tôi, sắc mặt đen như mực.
"Hôm nay anh tìm em, nhưng thấy em và Tống Dữ Dương xách túi đồ vào chung tòa nhà. Anh đứng đợi dưới này, chỉ muốn xem hắn ta định đi lúc nào!"
Lục Trạm nghiến răng: "Suýt nữa anh tưởng hắn ở lại qua đêm!"
"Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh?" Tôi ngơ ngác nhìn vẻ mặt dữ dội của anh ta, gió lùa qua chiếc áo mỏng khiến tôi co rúm người.
Anh ta chỉ tay về hướng Tống Dữ Dương vừa đi: "Trai gái đ/ộc thân, sao em có thể để hắn ở lại muộn thế này?!"
"Anh Lục ý gì đây?"
Có lẽ vì tiếng hét của tôi, Tống Dữ Dương quay trở lại.
Anh bước đến trước mặt tôi, gạt tay Lục Trạm ra. Hai người đàn ông đứng sừng sững ngang tầm, ánh mắt chạm nhau.
"Trước anh nói với tôi, anh và Thư Nghi chỉ là bạn. Vậy anh lấy tư cách gì can thiệp chuyện cô ấy? Dù cô ấy có thực sự hẹn hò với tôi, cũng không liên quan đến anh!"
Lục Trạm đờ người.
Tống Dữ Dương không buông tha: "Nếu anh có ý gì khác, trước hết hãy hỏi xem Thư Nghi có đồng ý không. Rồi đi nói rõ với tình đầu của anh, tôi đảm bảo sẽ tránh xa, không làm phiền hai người!"
Ng/ực Lục Trạm phập phồng, không tìm được lời đáp. Anh ta liếc Tống Dữ Dương đầy hằn học, quay người lao vào xe, đóng sầm cửa rồi phóng vút đi.
"Hôm nay thật ngại quá." Tôi cố nhếch mép nhưng không sao nở nổi nụ cười.
Tống Dữ Dương vẫn quay lưng, buông tiếng thở dài.
"Người cần xin lỗi không phải em." Anh nói.
7
Những ngày sau đó, tôi gặp Lục Trạm khi anh ta đưa Hạ Tô đi khám.
Họ bước về phía tôi. Hạ Tô vẫy tay chào nhiệt tình. Dáng người cao ráo nhưng đứng cạnh Lục Trạm vẫn toát lên vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
Lục Trạm đang nghiêng người nghe Hạ Tô nói, thấy tôi liền trầm mặt. Dường như anh ta muốn nói gì đó nhưng ngại Hạ Tô có mặt nên im lặng.
Trên trang cá nhân của Hạ Tô sau này thường xuất hiện bóng dáng Lục Trạm.
Khi là bàn tay trong bữa tối, lúc là bóng lưng trên phố, hay góc nghiêng bên bàn làm việc.
Những bức ảnh không lộ mặt nhưng người quen đều nhận ra. Hạ Tô đang dùng cách tế nhị để thể hiện hạnh phúc.
Kỳ lạ thay, dù không hề yêu đương, lòng tôi lại đ/au như thất tình.
Tống Dữ Dương không chịu nổi vẻ ủ dột của tôi, chọn ngày nghỉ kéo tôi đi leo núi.
Trong ngăn balo, tôi lục thấy chiếc máy ảnh Lục Trạm tặng. Cầm trên tay vẫn nguyên vẹn, nhưng chẳng còn cảm giác háo hức năm xưa.
Tôi chụp liên tục cảnh vật dọc đường. Đến bãi đất giữa sườn núi, Tống Dữ Dương đề nghị nghỉ chân.
Tôi lật xem từng tấm ảnh. Hình ảnh rõ nét nhưng màu sắc nhợt nhạt, không như mong đợi.
Buồn bã, tôi xóa dần những khung hình không vừa ý.
Trước kia khao khát chiếc máy ảnh này, phần nhiều vì khó có được. Đến khi sở hữu rồi mới vỡ lẽ bình thường, cuối cùng chỉ còn lại thất vọng.
Đến bức cuối cùng, ngón tay tôi dừng trên nút xóa.