Nụ cười trên môi tôi vô thức tắt lịm, ánh mắt đăm đăm dán ch/ặt vào Hà Xuyên. Bộ đồ liền thân màu đen càng tôn lên dáng vẻ cao ráo của chàng. Chàng khoanh tay dựa vào cây đàn dương cầm, dáng vẻ thư thái tựa như một chú mèo lười đang tận hưởng giây phút nhàn nhã.
Hà Xuyên khẽ liếc mắt nhìn tôi, nụ cười nửa miệng lấp ló: "Sao thế? Cuối cùng cũng nhận ra anh đẹp trai rồi hả?"
21
Đôi mắt phượng của Hà Xuyên cong vút như tuyệt tác. Khi chàng khép mí, đường nước mắt kéo dài mê hoặc, đuôi mắt vút lên như cánh én. Chỉ một ánh nhìn nửa cười nửa mỉa ấy cũng đủ khiến người ta ngây ngất.
Tôi vẫn luôn biết Hà Xuyên có ngoại hình xuất chúng. Từ thời mẫu giáo, chàng đã là "hoàng tử bé" được các cô gái nhỏ săn đón. Nhưng tính cách chàng chẳng dễ chịu chút nào - bất kể trai gái, ai cũng bị chàng đối xử như nhau với vẻ mặt cau có thường trực. Cái vẻ mặt non choẹt mà đã học đòi làm người lớn ấy khiến hồi nhỏ tôi vô cùng khó chịu, cứ ngỡ chàng là kẻ bắt chước vụng về.
Cho đến cái đêm mưa gió ấy, khi chàng loạng choạng xông vào vườn sau nhà tôi, phía sau là chú husky của Hà Thúc Thúc...
22
Lúc đó tôi đã tỉnh dậy. Cơ thể lạnh cóng nằm trong hố đất, mọi nỗ lực trườn lên đều bị người phụ nữ kia dùng xẻng đ/ập xuống. Nhát xẻng nện vào đầu khiến tôi choáng váng, đất mềm lẫn mưa dính đầy mặt mũi. Tôi khóc lóc van xin người đàn ông đứng cạnh - cha ruột của mình.
Ông ta xoay người, giọng khàn đặc: "Đánh cho nó ngất rồi ch/ôn luôn đi."
Tôi ch*t lặng. Bóng lưng rộng ấy giờ đây sao xa lạ đến rợn người. Người cha tôi tôn thờ, lại chính là kẻ muốn đoạt mạng tôi. Cơn lạnh buốt xuyên tim khiến tôi tê liệt, mặc cho lưỡi xẻng sắt vung lên...
23
Tiếng chó sủa vang lên đúng lúc tưởng chừng hơi thở cuối cùng. Hà Xuyên xuất hiện như thiên thần bé nhỏ, hai chân ngắn cũn chạy nhanh hơn cả husky bị g/ãy chân của nhà họ Hà. Về sau tôi mới biết, chính chàng là người phát hiện ra sự tình khi bị husky đẩy ra cửa sổ, tình cờ thấy hai bóng đen như q/uỷ dữ đang lởn vởn trong vườn...
24
Từ đó, Hà Xuyên trở thành người bạn đặc biệt nhất của tôi. Dù vẫn hay cau có, nhưng chàng luôn dành cho tôi sự ưu ái khó tả: bát cháo cá đêm khuya, chiếc cặp sách nặng được khoác lên vai, những buổi kèm bài lầm bầm chê dốt... Ký ức ùa về như thác lũ. Giờ đây tôi chợt nhận ra - mình luôn là ngoại lệ duy nhất trong thế giới của Hà Xuyên.
"Em sao thế? Khó chịu à?" Giọng Hà Xuyên vang lên đầy lo lắng. Tôi xoa thái dương: "Chỉ hơi đ/au đầu thôi."
Nheo mắt nhìn tôi một hồi, Hà Xuyên nhất quyết kéo tôi đến bệ/nh viện. Đang giằng co thì tại sảnh chính, chúng tôi chạm mặt Lâm Kiều Kiều và Cố Uyên - cô ta đang được anh chàng dịu dàng băng bó vết thương.
25
"Bạn trai em đấy nhỉ?" Hà Xuyên khẽ chế nhạo. Tôi ngước nhìn: Cố Uyên đang ân cần đỡ Lâm Kiều Kiều, nụ cười ngọt ngào trên mắt khiến các bệ/nh nhân xung quanh đều tưởng họ là đôi tình nhân đáng gh/en tị. Ánh mắt họ lướt qua tôi, như đang mỉa mai cho chiếc đầu xanh mơn mởn...