“Tối qua cô đâu có vậy!”
“Cô bảo sống thì phải sướng đến ch*t cơ mà!”
“Bảo thích lắm, dễ lắm, lắm!”
“Lần sau còn muốn—”
Cố bỗng chụp môi véo mỏ vịt.
Gương đen sầm.
“C/âm miệng.”
Tôi ụ ịch giãy giụa, khiến bật cười.
Hắn đội mũ đầu che đẩy lùi ra sau.
“Đi chơi đừng la hét lung tung.”
Ánh dáng người cao g/ầy của Uyên, thoáng nhuốm vẻ cô đ/ộc.
Hệ đột nhiên vang ting ting.
Thông báo mức độ cảm của vượt 95%.
Thắng lợi đã tầm tay.
Giọng đều vang lên:
“Bệ/nh từ lúc lòng, sống được bao lâu do mệnh.”
“Vương Thiển, nếu cô cứ cầm tiền của đi hưởng thụ.”
Nghe xong, vật gì dây.
Nửa đùa nửa thật dò hỏi: “Như phạm pháp đấy.”
“Thế nghĩ cách hợp pháp đi.”
“Vậy có thôi.”
“Ừ.”
Tôi ngơ ngác mũ ra, đ/ập thình thịch.
“Anh ý hay vậy?”
Cố dưới ánh chiều tà tôi: “Cô cầu phải biết ngay có ý sao?”
Kết 100% cảm nghĩa công công.
Tôi thở, thấy được điểm thúc của trò chơi này.
Sau phút im vẫn hỏi câu đó:
“Cố Uyên, anh có — với em không?”
Trong tử sâu thẳm của phản chiếu hình lấp lánh ánh vỡ vụn.
Không hiểu sao, chất tử trên người càng thêm đậm.
“Được.”
Cố cười hờ hững, ý.”
8
[Chủ phải giữ kín bí mật nhé.]
[Kết với để công thôi.]
[Sau vẫn phải trở về giới của mình.]
[Không thì với mức độ thích cô tại, lỡ đi/ên giam cầm cô thì sao?]
Tôi mặc váy đứng phòng đồ mình gương.
Mặt mày ủ rũ.
Bởi mức cảm của đã đạt 100%.
Chỉ còn nghi thức nữa thôi.
Hôm bận việc công ty nên đi váy.
Nụ cười tắt lịm.
Thẫn thờ nói: “Yên tâm Vương Thiển việc... luôn có chừng mực.”
Thực ra váy hoa cầm thiệp mời do chuẩn bị.
Dù lộ, nhưng từng chi tiết dụng tâm.
Đêm khuya hôm đó, khi dậy uống nước thấy phòng khách vẫn đèn.
Cố gục trên trà, thiếp đi.
Dưới lả tả tấm thiệp dở.
Nét chữ mẽ phóng khoáng.
Không biết từ bao lâu.
Ngón út đeo chiếc nhôm hợp tặng – vốn đồ chơi.
Tim bỗng đ/au nhói đ/âm.
Cố đã tặng toàn bộ nhà xe cộ và tài sản.
Hắn nếu một ngày thứ thuẫn tôi.
“Hệ thống, nếu có ch*t không?”
Hệ đáp: [Thực ra đoạn chủ cần bận tâm.]
Tôi nắm hắn, hơi ấm sao mà chân thực.
Khó có tin đoạn mã h/ồn.
Cố cựa mình, từ từ mắt: lâu thế, gì sao?”
Tôi mình: “Anh ngủ?”
“Không.”
“Chỉ xem em được bao lâu.”
Cố đứng dậy, đ/è xuống sofa, hung hăng tóc, vành tai, tay...
Kéo vào đống lửa, th/iêu đ/ốt đến mức hóa dòng nước mềm oặt.
Thần mê muội, ôm hỏi: “Cố Uyên, anh có yêu em không?”
Hắn đáp bằng hành động dội bất ngờ: Thiển, hữu em.”
...
Càng ngày tâm trạng càng u ám.
Hệ có lựa.
Sau khi công công, “Không” để ở giới này.
Đây khó khăn.
“Cô Vương ơi, kiểu trang điểm ưng ý không?”
Lời chuyên viên trang điểm kéo về thực tại.
Hôm buổi trang điểm tiền lễ, đến muộn.
Khi ra gương, bỗng có người chặn lại.
“Không cô lần nữa.”
Tống chằm chằm ánh mắt thèm khát: “Bản tính lăng loàn của cô, đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn.”
Hệ hốt [Chủ tránh xa ra! Đừng để xảy ra sơ suất trước lễ!]
Tôi lùi dần.
Tống nheo mắt: Thiển, cô từng thích chứ?”
“Không.”
Hắn “Vậy cô theo đuổi nửa năm, c/ầu vì gì?”
“Vì mê vinh, được sao?”
“Cô sợ điều với Uyên?”
Hệ cười lăn: [Đại Tưởng chữ “ham mê vinh” có khiến hủy sao?]
Tống bỗng cười lớn nắm được bằng chứng.
Ánh mắt đầy miệt.
“Tôi khiến cô xuống c/ầu lần nữa.”
“Vương Thiển, cô con chó ngoan nhất của tôi.”
Hệ thống: gã đàn ông thối nát còn đòi n/ổ.]
Tống trở nên tợn.
Từ sau sự kiện lần trước, đã đi/ên rồi.
Tôi che miệng: rồi, anh nhất phải… trỗi dậy mẽ nhé…”
“Dù biết sau khi chơi đùa, còn được nữa…”
Trước khi núi lửa phun trào, nhanh chân chuồn mất.
9
Hôm dậy từ sớm.
Nhìn mình váy hồi.
Mấy hôm hình ốm, gặp hắn.
Gọi điện vài câu rồi cúp.
Hệ an ủi: [Dù sao cũng đi rồi, cần hủy được.]
[Chủ ơi, hôm ngày trở nào!]
Váy lấp lánh cương chói mắt.