Vĩnh Viễn Mất Đi Cây Cát Cánh

Chương 3

09/06/2025 17:36

Tuy nhiên, lại rất rõ.

Dù có ngụy trang khéo đến đâu cũng để hở.

Số lần Hoài mất trung trong lớp ngày nhiều.

Cậu ấy nhìn ra sổ đờ đẫn.

Bữa sáng đây của toàn trứng sữa.

Tất cả điều này đều biết.

Chỉ lừa bản thân, dù trả giá bằng nỗi đ/au, nhưng thà tỉnh đ/au hơn.

Tôi dời hình bóng ra trái tim mình.

nhanh, nhưng kiên quyết cùng.

Chỉ Hoài hề hay biết. tưởng hoa mỹ kia đ/á/nh lừa được tôi, rằng đảm bảo vu vơ của dỗ dành.

Cậu cười bảo chu đáo xưa, đặt cảm xúc của hàng đầu.

Dưới hoàng hôn, tôi, nói với cũng nhủ:

"Bảo hãy ở cả đời được không?"

"Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời nhé?"

"Anh thiếu em, Hoài bao phản Thẩm Bảo Châu."

Đến ngày thi, bỗng nhận gọi.

Tôi thoáng nghe thấy kia:

"Đại ca... đại ca..."

"Anh à... đừng hờn được không..."

"Anh đến gặp nhớ lắm..."

Lục Hoài đỏ cả tai nũng nịu ấy.

Cậu vội liếc nhìn đầy hoảng hốt, vội bịa ra trá:

"Bệ/nh viện gọi đấy, mẹ việc."

Tôi nhìn cậu, hỏi câu:

"Vậy... chứ?"

Cậu dự giây, dường đang giằng x/é nội tâm:

"Thi trọng hơn, kỳ này rất trọng."

Lục Hoài bẩm.

Đúng vậy, nó liên đến học bổng, đến bữa ăn tương của cậu.

Cậu bước bước về phía phòng thi, nhưng ngay sau đó đột nhiên quay chạy hướng.

"Bảo đến bệ/nh viện thôi, mẹ trọng hơn kỳ thi."

Ừ, Hoài ạ.

Mẹ trọng hơn cử.

Nhưng người kia... có thật mẹ không?

Trước khi kéo tay lại, nở nụ cười nắng được giải thoát:

"Tạm biệt Hoài."

Cậu dừng bước, ngác nhìn tôi:

là... sao?"

Tôi đáp, lắc đầu.

Chuông điện thoại réo liên hồi. lặng giây rồi lao ngoái đầu.

"Bảo người chuyện nhất."

"Cứ đợi nhé."

Nhìn bóng lưng khuất nhòe đi.

Ngước lên, nắng tràn vào sổ.

Một giọt nước nóng hổi lăn dài, tầm lại trong veo, màu hổ phách.

Như giã lại mới.

Lục Hoài ơi.

Thẩm Bảo Châu đợi đâu.

Cậu hứa bỏ cô ấy.

Nhưng rồi khác, thất hứa số lần.

Lần này cuối cùng.

Tôi lau nước mắt, quay vào phòng thi.

Trước kia cố ý đạt điểm thấp hơn để giữ ngôi nhất.

Chàng trai kiêu hãnh sa giữ diện cho cậu.

Thay giúp đỡ trực tiếp, biến học bổng thành vinh quang để hào.

Vẫn nhớ in rạng của khi lần nhận học bổng:

"Bảo Châu này."

"Bạn trai có giỏi không?"

"Nhất trường đấy nhé!"

Tôi ngửa cười đáp:

"Lục Hoài siêu nhất!"

Hôm đó đãi cây kem đắt nhất.

Thấy vui, tiếp nhường nhịn.

Nhưng từ này.

Lục Hoài, nhường đâu.

Ngôi trường của tôi.

Rất mong xem biểu cảm của khi ấy.

Ba ngày sau kỳ thi.

Lục Hoài tìm đến khi đang xem bảng xếp hạng mới.

"Chúc mừng đạt trường."

Cậu nụ cười gạo, tay gõ nhịp bàn.

Tôi đang ám sự bồn chồn.

Nếu trước kia, vội vàng an ủi.

Giờ gật cười nhẹ.

Thấy Hoài vội giả bộ nghiệp:

"Bảo thật dụng, học bổng... rồi."

Cậu ngồi xổm xuống nỉ non.

Biết mềm lòng trước ăn vạ này, thấy buồn cười:

"Đúng rồi, vậy sao?"

Lục Hoài tưởng mủi lòng, liền tiếp giở trò:

"Hôm cũng bất dĩ, mẹ gặp nạn. Lúc đó ích kỷ nghĩ đến mình được... Đó mẹ yêu thương bao năm..."

Giọng nghẹn ngào thêm:

"Nhưng bỏ thi, mất học bổng, đó ng/uồn sống duy nhất..."

Cậu tiến lại gần ngập ngừng:

"Bảo học bổng này chú Thẩm lập ra, giúp nói được không..."

Đây mới mục đích thực sự.

"Nếu học bổng trọng thế sao bỏ thi?"

Tôi ngây thơ hỏi.

Lục Hoài lảng tránh:

"Anh nói rồi, mẹ gặp chuyện."

"Lẽ nào trở thành kẻ tâm ích kỷ?"

Nhìn khuôn mặt quen thuộc lạ, chàng trai ngày nào thề bao th/ối r/ữa nào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm