「Cô luôn này rất giỏi, không đáng phải nghe lời cậu, nhưng quá ng/u ngốc, tin lời cô ta. ta chính á/c phụ ống oxy của vì chê tốn tiền, thật đáng buồn ư? nên hiểu rằng trên đời này chỉ cậu không bỏ rơi tôi.」
「Bảo Châu, cậu còn nhớ đây cậu từng Chỉ cần chúng ta cãi nhau, m/ua hoa tặng cậu, cậu biết rồi chúng ta làm lành.」
「Bó hoa này tiêu có, Bảo thể làm hòa với không?」
Tôi mắt hoe mắt, không nhịn bật cười.
「Lục Hoài, mắt ra khu đi, không hoa từ rồi.」
「Xin cậu từ nay tìm nữa. Cuộc đời Bảo này rực rỡ, nhưng không liên quan đến cậu.」
26
Đêm hôm đó trong tiệc mừng nhập học, đưa núi Thanh Sơn, thả tràng pháo hoa rực rỡ.
Chúng nâng ly uống say mèm, đến mức không còn vững.
Có thì thầm bên tai tôi.
Anh vừa vừa cõng trên lưng.
Anh nói: Bảo Châu, em tin em hai kiếp không?
Trong đầu chợt hiện giấc mơ dở, mắt hổ phách, nốt ruồi phía đuôi mắt.
Trong mơ, chợt rõ khuôn ấy.
Người mặc áo khoác đen, mắt sắc sảo nhưng toát vẻ lạnh cứng cỏi, khí chất tựa gia quyền lực, chỉ mới ánh tình xuyên gian.
Khuôn vừa quen vừa lạ.
Tôi buột miệng anh.
「Anh tên gì?」
「Tiêu Dã.」
Một Dật em cả đời em chẳng biết tên.
May thay, tuổi 17 gặp em.
【Ngoại truyện】
1
Lần đầu gặp Bảo 15 tuổi.
Khi thiếu gia họ cuộc đời thuận buồm xuôi gió. đột nhiên cha dẫn tiểu tam và đứa trai, đang bệ/nh càng thêm uất đến mức qu/a đ/ời.
Trước cữu mẹ, làm ăn, kẻ nịnh tiểu kẻ tán phiếm.
Anh chạy đi/ên ra sau, ch/ặt tay hoe mắt, chợt nghe giọng cô nhỏ:
「Anh à?」
Tiêu quay đi.
Cô bé đặt vào tay kẹo:
「Ăn kẹo đi, hơn.」
Ngoảnh lại, mắt long lanh của cô bé nắng - vật xinh đẹp từng thấy.
Tiêu tên cô.
「Thẩm Bảo Châu.」
Anh ăn giữ kẹo.
Khắc sâu cái tên này trong tim.
Sau đó, đường, nghe tiếng nở.
Nhìn ra, chính cô bé nãy giờ.
Người bế cô bé lên:
「Con nhớ rồi phải không?」
Cô bé gật đầu rồi lắc đầu:
「Con dì đáng thương quá. Khi ch*t rồi mọi cười, cả kia cũng cười...」
Chưa hết, bố cô bịt miệng gái.
Tiêu bỗng lòng.
Anh ảnh trên đường.
Muốn khóc.
Đúng vậy, ch*t, tất cả cười.
May thay còn bà.
Duу người.
Anh thì thầm tên nàng.
Thẩm Bảo Châu.
2
Năm 17 tuổi, thoáng bóng dáng quen thuộc kế bên trường THPT số 7.
Khuôn rạng khiến trái tim chợt lỡ nhịp.
Cô bước nắng, váy xanh nụ cong cong đuôi mắt.
Nhưng bên khác.
Tiêu bất chạnh lòng.
Sau dò la tin tức nàng.
Học giỏi.
Đã thích.
Chàng ngỗ nghịch từng quyết không học cha đe giờ đột nhiên cắm đầu vào sách vở.
Mỗi lòng, nghĩ đến Bảo học giỏi.
Anh mơ ước gặp nàng.
Nghe nói, tiến bộ thưởng kẹo.
Giá thể thưởng thuở ấu thơ.
Trong những ngày tháng Bảo không hay biết, ngang tàng vì vật lộn với sách vở.
3
Năm 27 tuổi, thành tịch tập đoàn Tiêu.
Những càng thêm khó giấu xúc.
Cả đời đ/ộc thân không đương.
Trong mắt đời, lạnh bí ẩn, cứng rắn toàn năng.
Chỉ biết trong tuyệt vọng nào.
Đêm lấy kẹo xưa ra ngắm nghía.
Từng dự đám cưới của nàng.
Tự chê bản thân kẻ tr/ộm lam ngắm hạnh của nàng.
Dù quyền lực ngập trời, chỉ dám thầm, không nỡ phá vỡ hạnh của nàng.
Tiêu ích kỷ lắm.
Chỉ cần Bảo hạnh đủ.
Thậm chí từng ngầm giúp đỡ Lục công ty hắn thuận lợi.
Nhưng không ngờ, kẻ cô tuyệt vời gian không biết trân trọng.
Khi đến chỉ Bảo thoi thóp trong vũng m/áu.
Cô rực đóa hoa ấy, giờ bẫng nằm đó.
Thật lòng, ch*t trong vòng tay anh.
4
Vì thế, cực Lục Hoài.
Tiêu h/ủy công ty hắn.
Khiến hắn tay.
Dưới màn nghĩ:
Chỉ Lục sống đời khốn khổ mới đền tội Bảo Châu.
Sau Nam Sơn gặp dị nhân.
Người nói: Duyên phận tái nếu tích đủ đức.
Thế làm từ thiện, quyên góp núi tiền.
Anh biết đi/ên rồi.
Nhưng sao được?
Anh đi/ên từ rồi, từ khoảnh khắc cô nhỏ ch*t trong tay mình.
5
Một sáng nọ, tỉnh dậy tuổi 17.
Thời gian chập chùng lại.
Hai sinh:
Một vì bản thân.
Một vì khác.
May thay lần này thời.
May thay lần này biết tên mình.
「Thẩm Bảo Châu, em chưa biết tên em cả kiếp trước.」
「Kiếp chính danh em nhé?」
Thẩm Bảo Châu, Dã.
Thẩm Bảo Châu, không gặp.
-Hết-
Tiểu Mỹ Nữ Tiểu Sở