8
Tôi ngồi trong xe của Giang Ngộ, nghĩ về chuyện cũ, bỗng thấy mơ hồ như trong cõi mộng.
“Tên Đường Duyệt Tinh này là do viện trưởng Đường đặt cho em sao?”
Xem ra anh đã điều tra rõ ngọn ngành quá khứ của tôi.
Sau khi vào thành phố, tôi long đong hết nơi này đến nơi khác rồi mới được đưa vào viện mồ côi, từ đó mới có cơ hội đi học.
“Là em tự đặt. Duyệt Tinh – em muốn làm ngôi sao hạnh phúc và tỏa sáng.”
“Hay lắm, rất hợp với em.”
“Cảm ơn anh.”
Thực ra, nếu cuộc trò chuyện kết thúc ở đây thì vẫn ổn.
“Chị gái, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi há hốc mồm, đầu óc quay cuồ/ng.
“Đại ca, sao anh có thể vừa gặp lại lần đầu đã nhả ra câu cưới xin thế này?”
Giang Ngộ thở dài tiếc nuối: “Không thể kết hôn luôn sao?”
“Không thể!”
Anh cười hào sảng: “Được, vậy chúng ta yêu nhau trước.”
Nắm đ/ấm tôi siết ch/ặt, nghiến răng ken két: “Thông thường trước khi yêu còn có bước theo đuổi!”
“Được, anh rút lui hai bước. Bắt đầu từ hôm nay sẽ đuổi theo em.”
Mặt tôi đỏ ửng, cảm giác bị anh lừa vào tròng, đúng là gian thương.
“Em tới nơi rồi, tạm biệt.”
Anh theo tôi xuống xe: “Khuya rồi, anh đưa em lên.”
9
Nguyên Kính đứng chờ trước cửa nhà tôi. Thấy Giang Ngộ, hắn cười lạnh: “Đường Duyệt Tinh, hóa ra em đ/á anh là để leo lên giường đại gia. Giang tổng, với điều kiện của ngài, loại phụ nữ nào chẳng có, cứ phải nhặt đồ anh chơi thừa? Cô ta chỉ là con nhà quê, muốn leo cao trong làng giải trí nên chẳng biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông, đến anh còn chẳng phải lần đầu…”
Hắn đang bịa chuyện.
Tôi không vội tự thanh minh, bắt đầu “đi/ên lo/ạn”, khóc như mưa rơi hoa lệ: “Thật sao… Nhưng em không nhớ đã ngủ với anh. Chắc là anh đã hạ th/uốc mê cưỡ/ng hi*p em! Em phải báo cảnh! Giang Ngộ anh cũng nghe thấy rồi, anh phải làm chứng cho em!”
Nói xong, tôi lấy điện thoại định gọi 113.
Nguyên Kính sợ xanh mặt, hốt hoảng: “Anh… anh chỉ đùa thôi, đúng là đồ đi/ên!”
Tôi định tiếp tục “làm lo/ạn” cho hắn gh/ê người.
Giang Ngộ nhanh như chớp, trật khớp một cánh tay của Nguyên Kính.
Sau đó, anh bóp cổ hắn, đ/ập đầu hắn vào tường.
Giang Ngộ như biến thành người khác, toàn thân bốc lên sát khí: “Ngươi nghĩ ta h/ủy ho/ại cuộc đời ngươi… có khó không?”
“Không… không khó. Giang tiên sinh, xin lỗi ngài.”
“Xin lỗi cô ấy, rồi cút.”
Nguyên Kính thảm hại bỏ đi.
Giang Ngộ nâng mặt tôi, lau nước mắt.
Tôi bật cười ha hả: “Không sao, em không khóc, em diễn đấy!”
Khóe mắt Giang Ngộ đỏ lên, anh cũng khẽ cười.
“Ừ, tạm biệt.”
Rồi anh đi sang căn hộ bên cạnh, nhập mật mã, cửa mở.
“Anh chuyển đến từ khi nào…?”
“Hôm nay mới m/ua nhà.”
“Vậy lúc nãy nói tiễn em lên chỉ là đùa em.”
“Tiễn em lên, tiện thể về nhà.”
Cậu nhóc hiền lành mềm mỏng ngày xưa của tôi… đã biến mất rồi.
10
Vào nhà mới phát hiện mất điện – tôi quên đóng tiền điện.
Đêm đã khuya, dù có nạp tiền cũng phải đợi sáng mai nhân viên quản lý đi làm mới có điện.
Hôm nay tôi trang điểm rất đậm, cần phải tẩy trang kỹ càng.
Vật vã nửa tiếng, tôi cầm đồ tẩy trang và quần áo thay sang bấm chuông nhà Giang Ngộ.
Cửa mở.
Giang Ngộ không mặc áo, chỉ quấn khăn tắm.
Tóc còn ướt nhễ nhại, nước nhỏ từng giọt.
“Nhà em mất điện, mượn phòng tắm.”
Đột nhiên, anh ôm chầm lấy tôi – kiểu ôm ch/ặt tựa đầu vào cổ đầy lệ thuộc.
Tôi đờ người, không lẽ anh hiểu nhầm tôi đang ve vãn?
“Giang tổng, em thực sự chỉ muốn tắm thôi.”
“Ừ, anh chỉ muốn x/á/c nhận em là thật… không phải ảo ảnh do anh tưởng tượng.”
Anh buông tôi: “Mời vào.”
Tôi bỗng thấy ngại ngùng.
Vì nuôi anh bốn năm nên tôi không phòng bị gì.
Nhưng lúc ôm nhau, tôi chợt nhận ra rõ ràng: Anh đã là người đàn ông trưởng thành đầy nam tính.
Vào nhà, tôi thấy trên bàn nhiều lọ th/uốc. Toàn nhãn tiếng Anh, chưa kịp xem kỹ, anh đã cất vội vào ngăn kéo.
“Thực phẩm chức năng.”
Đúng là đại gia biết giữ gìn sức khỏe.
Tắm xong thư thái, bước ra đã thấy Giang Ngộ nấu mì.
“Ăn không?”
“Ngôi sao như em không bao giờ ăn khuya.”
Ùng ục…
Bụng réo ầm ĩ.
“Ăn… một chút cũng được.”
Chúng tôi ngồi ăn mì bên nhau.
Tôi chợt nhớ thuở nhỏ, hai đứa bé bưng bát cơm ngồi xổm trước cửa.
Bao năm qua, tôi đã ăn cùng vô số người.
Nhưng hình như chỉ khi ăn cùng anh, tôi mới cảm nhận được hơi ấm gia đình.
11
Hôm sau, tôi chủ động liên lạc Nguyên Kính.
Lần trước đi quay phim, tôi gửi nó trông hộ chú cún.
Giờ phải đòi lại.
“Muốn cún à? Được, đi ăn với anh.”
Tôi chỉ muốn nhanh lấy lại chó: “Được, địa điểm em chọn.”
Tôi chọn nhà hàng dưới khu chung cư.
Tay Nguyên Kính bị trật khớp, băng bó trông thảm hại.
Hôm nay hắn bình tĩnh hơn, chủ động xin lỗi, trong lời lẽ có ý muốn nối lại.
Tôi dửng dưng, ăn xong nhanh: “Trả em con chó.”
Ra khỏi nhà hàng, hắn mở cốp xe.
Tiền Lai Lai thấy tôi, vẫy đuôi cuồ/ng nhiệt.
Gặp lại nó, tâm trạng tôi vui hẳn, cười bế nó lên.
“Chúng ta đi dạo chút đi, tiện thể dắt nó đi.”
Bíp –
Tiếng còi xe vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy Giang Ngộ trong xe, mặt lạnh như tiền.
Trông anh có vẻ không ổn.
Ngay sau đó, anh đạp ga lao thẳng về phía chúng tôi.
Tôi đứng im bất động.
Nguyên Kính hoảng hốt bỏ chạy.
Xe lao tới, khi sắp đ/âm trúng hắn thì bẻ lái, đ/âm thẳng vào gốc cây.
Tôi lao tới mở cửa xe.
Giang Ngộ gục trên vô lăng, ngẩng đầu nhìn tôi, trán chảy m/áu.
“Hai người… tái hợp rồi sao?”
“Không, em sẽ không quay lại với hắn.”
“Anh thấy các em ăn tối, cười nói vui vẻ.”
“Em có cười với hắn đâu!”
Anh tháo dây an toàn, kéo tôi vào lòng: “Xin lỗi… làm em sợ rồi. Có lẽ anh… không được bình thường lắm.”
Tôi xoa đầu anh, mái tóc mềm như thuở nhỏ.
“Không sao, em cũng không bình thường. Chúng ta đi viện nhé?”
“Ừ.”
Nguyên Kính ngồi phịch xuống đất, ch/ửi bới: “Hắn vừa định gi*t anh! Đường Duyệt Tinh, tên này có khuynh hướng b/ạo l/ực, loại t/âm th/ần không ổn định này, anh khuyên em tránh xa!”
“Im miệng!”
Từ nhỏ, tôi đã có sự nuông chiều đặc biệt dành cho Giang Ngộ. Dù anh làm chuyện gì quá đáng, tôi đều có thể tha thứ.