Dải Ngân Hà Rạng Ngời Mãi Mãi

Chương 4

12/06/2025 21:04

Bây giờ cũng vậy.

12

Từ bệ/nh viện trở về, tôi đưa Giang Ngộ về nhà chăm sóc.

Tiền Lai Lai cọ cái mõm vào mắt cá chân hắn, tỏ ra cực kỳ thích thú.

“Giang Ngộ, vào phòng em nằm nghỉ đi.”

Đôi mắt hắn lập tức sáng rực, “Em được ngủ trên giường của chị?”

“Ừ, ngủ đi.”

Khi tôi nấu cháo xong quay lại phòng, Giang Ngộ đã ngủ say.

Tiền Lai Lai nằm phủ phục bên gối hắn, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Tôi nhìn hắn, nhìn rất lâu.

Lúc đó, chị Trần và nhà tạo mẫu đến.

Tuần này, tôi phải tham dự lễ trao giải điện ảnh.

Chị Trần mang đến rất nhiều váy dạ hội cho tôi thử.

Ng/uồn tài nguyên thời trang của tôi vốn dĩ đã rất hạn chế, không thể mượn được váy cao cấp.

Lần này, chị ấy gửi đến hơn chục chiếc váy, toàn là hàng cao cấp mới nhất từ các show diễn.

“Sau buổi tiệc từ thiện, thư ký của tổng Giang đã liên lạc với tôi, nói rằng sau này chúng ta có cần giúp đỡ gì cứ tìm anh ấy. Thế đấy, chỉ một cuộc gọi đã mượn được cả đống váy này.

“Đây chính là sức mạnh của tư bản.

“Sao Bảo, em phải ôm ch/ặt lấy đùi Giang Ngộ, tận dụng hắn triệt để.”

Chị Trần tính tình hào sảng, nói chuyện giọng rất to.

“Suỵt! Chị nói nhỏ chút!”

Tôi kéo vạt váy, lén mở cửa phòng xem Giang Ngộ đã tỉnh chưa.

Đùng.

Đầu tôi đ/ập thẳng vào lòng Giang Ngộ.

Rõ ràng là hắn đã nghe thấy lời của chị Trần.

Ánh mắt giao nhau, hắn đầy vẻ cười cợt nói: “Chị ơi, xin hãy tận dụng em thật triệt để.”

Tôi: “……”

Chị Trần đi theo sau, nhìn thấy Giang Ngộ, cả người cứng đờ.

“Tổng... tổng Giang! Sao ngài lại ở đây!

“Đường Duyệt Tinh, sao em không nói sớm là hai người đã sống chung rồi!”

Sự im lặng của tôi, đi/ếc cả tai.

13

Thoắt cái đã đến ngày lễ trao giải điện ảnh.

Tôi gặp Lâm Tuyết ở hậu trường, cô ta nhìn chiếc váy của tôi mà đỏ mắt, nói: “Váy đẹp đến mấy, mặc lên người cô cũng thành ra quê mùa.”

“Phải rồi, cái chất quê của tôi vừa đủ ch/ôn vùi cô.”

Lâm Tuyết bị tôi chặn họng, lâu lắm mới nghẹn ra được câu: “Cô... cô... đúng là á/c phụ!”

Xoẹt một tiếng, váy cô ta bị tuột đường chỉ, rá/ch toạc một đường.

Nhân viên của cô ta sửa chữa mãi không được.

Tôi lấy một chiếc váy đưa cho cô ta.

Lâm Tuyết ngây người: “Cô... cô đang âm mưu gì đây?”

“Không mặc thì trả lại.”

Lâm Tuyết đảo mắt, vui vẻ thay bộ váy cao cấp.

Cô ta đi đến trước mặt tôi, ngượng ngùng hỏi: “Này, đẹp không?”

“Đẹp.”

Cô ta ho khan, mặt đỏ ửng, lén cười tủm tỉm.

“Con người cô... cũng tốt đấy chứ.”

Lâm Tuyết dí sát tôi, vòng tay qua cánh tay tôi thì thầm: “Này... Nguyên Kính đã cho một gã đàn ông giả làm nhân viên của tôi lẻn vào, từ lúc vào đến giờ tôi không thấy hắn đâu. Tên đó có thể sẽ làm hại cô, cô cẩn thận đấy.”

“Tên đó trông thế nào?”

Lâm Tuyết miêu tả ngoại hình hắn.

Chính là bố tôi, Vương Lập Vinh.

Tôi đã phạm một sai lầm.

Trong quá trình hẹn hò với Nguyên Kính, tôi đã kể cho hắn nghe về bất hạnh gia đình mình. Thế mà hắn lại lợi dụng những bí mật đó để đ/âm sau lưng tôi.

Gã đàn ông rác rưởi sẽ không bao giờ thông cảm với nỗi đ/au của phụ nữ, hắn chỉ biết hạ thấp, kh/inh miệt và làm tổn thương bạn mà thôi.

Đã đến rồi, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.

14

Khi vào chỗ ngồi, tôi phát hiện Giang Ngộ ngồi ngay bên cạnh.

Hắn là khách mời trao giải.

Hắn nắm lấy tay tôi: “Tay chị sao lạnh thế, sắc mặt cũng tái nhợt, chị không khỏe à?”

Tôi siết ch/ặt tay hắn, cười: “Không, chị chỉ... quá xúc động thôi.”

Tôi đã vật lộn trong làng giải trí nhiều năm, tận tâm diễn xuất nhưng mãi không nổi tiếng.

Năm nay, tôi nổi như cồn nhờ một bộ phim trinh thám.

Tôi giành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, Giang Ngộ trao giải cho tôi.

Giang Ngộ đưa tượng vàng vào tay tôi: “Chúc mừng, em tự hào về chị.”

Ai có thể ngờ được, cô bé Vương Tiện Nữ ngày xưa đầu tắt mặt tối giờ đã đổi đời, trở thành ngôi sao sáng chói.

Chiếc cúp trên tay nặng trĩu.

Để đi đến hôm nay, tôi đã nếm trải quá nhiều đắng cay.

“Tôi là bố của Đường Duyệt Tinh!

“Đường Duyệt Tinh là minh tinh ki/ếm 208 triệu một ngày, bỏ rơi cha mẹ, chưa từng cho nhà một đồng!

“Hai vợ chồng chúng tôi vất vả nuôi nấng cô ấy, giờ cô ấy sống sung sướng mà bỏ mặc cha mẹ!”

Vương Lập Vinh cầm micro xông lên sân khấu, kể lể với thiên hạ về tội bất hiếu của tôi.

Huỵch một tiếng, hắn quỳ sụp trước mặt tôi.

“Sao Bảo ơi, bố bị u/ng t/hư rồi, sắp ch*t đến nơi rồi! Con không thể bỏ mặc bố, c/ứu bố với!”

Hắn tóc bạc phơ, áo quần rá/ch rưới, vẻ mặt tiều tụy, trông rất đáng thương.

Bảo vệ định kéo hắn xuống, nghe vậy động lòng thương. Ánh mắt nhìn tôi đầy kh/inh miệt, phán xét, lên án.

Mọi người chỉ trỏ tôi.

“Bất hiếu với cha mẹ, thật vô lương tâm.”

“Không ngờ cô ấy là người như vậy, mặc váy cao cấp hàng trăm triệu mà để bố mặc đồ rá/ch rưới, gh/ê t/ởm!”

“Bố đẻ bị u/ng t/hư cũng mặc kệ, tim đen quá.”

Giang Ngộ mắt lạnh băng, định ra tay.

Tôi giữ cánh tay hắn lại: “Để em tự giải quyết.”

“Yên tâm đi, chị nội tâm mạnh mẽ, bách chiến bách thắng.”

15

Tôi đứng cao nhìn xuống Vương Lập Vinh, cầm micro mắt lấp lánh nước mắt, xúc động hỏi: “Chú ơi, thật không ạ? Chú thực sự là bố cháu sao? Vậy chú chứng minh đi.”

Mọi người sửng sốt, nhìn về phía Vương Lập Vinh.

Vương Lập Vinh đờ người.

Giang Ngộ thở phào, cười nói: “Ông tự nhận là vất vả nuôi cô ấy lớn, vậy hộ khẩu, ảnh gia đình, ảnh thời nhỏ... có không?”

Tất cả đều không.

Vương Lập Vinh chưa từng làm khai sinh cho tôi.

Hộ khẩu của tôi nằm ở viện mồ côi của mẹ Đường.

Những thứ như ảnh gia đình hay ảnh tuổi thơ đại diện cho kỷ niệm đẹp, Vương Lập Vinh càng không có.

Vì vậy, hắn hoàn toàn không thể chứng minh mình là bố tôi.

“Hóa ra là đến ăn vạ.”

“Cuồ/ng sao cuồ/ng đến mức ảo tưởng là bố ruột của minh tinh!”

Vương Lập Vinh đứng phắt dậy, mặt đỏ gay: “Mày chính là con gái tao, Vương Tiện Nữ! Dù mày đổi tên thành minh tinh thì vẫn là con gái tao! Trời ơi, nhìn thằng con bất hiếu này đi, bố đẻ cũng không nhận, mày sẽ bị quả báo!”

Cả hội trường sôi sục.

“Sao lại có người đặt tên con gái là Tiện Nữ!”

“Quá đáng, đúng là kiếp nạn mới phải đầu th/ai vào nhà này!”

“Chắc trọng nam kh/inh nữ, không coi con gái là người.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
6 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 Ép Duyên Chương 18
12 ĐÀO HOA SÁT Chương 5

Mới cập nhật

Xem thêm