Khương Chí

Chương 2

13/06/2025 23:12

“Lâu rồi không gặp, sao cậu lại đi làm diễn viên thế?”

Tôi đáp: “Vì thích.”

Trong bữa tiệc kết thúc quay phim, tôi tìm thấy Thẩm Tùy đang hút th/uốc một mình.

Chỉ cách một cánh cửa, bên kia là đám đông reo hò ăn mừng, còn bên này chỉ có mình anh.

“Anh không vui sao?”

Tay kia của anh vẫn đặt trên lan can, cả người phờ phạc mệt mỏi.

Khi ngoảnh mặt nhìn tôi, ngọn lửa nhỏ trong tay anh đã bị dập tắt.

Anh hỏi tôi:

“Khương Chí, có phải em thích tôi không?”

Thích một người giống như cơn ho, không thể giấu được.

Tôi đột nhiên c/âm lặng.

Trong sự yên lặng kỳ lạ, ánh mắt anh nóng bỏng quét qua khuôn mặt và cơ thể tôi.

Anh cười khẩy:

“Học muội, nói thật đi, em không phải mẫu người tôi thích.”

Cách xưng hô này lập tức kéo tôi về thời thanh xuân đầy đắng cay, mối tình đơn phương như tiếng vọng trong hang sâu không bao giờ có hồi đáp.

Người tôi theo đuổi suốt cả tuổi trẻ, giờ đang đứng trước mặt tôi.

Bằng giọng điệu vừa dịu dàng vừa tà/n nh/ẫn, nói với tôi:

“Chúng ta sẽ chẳng có kết quả đâu.”

Tôi nói: “Ừ.”

Chớp mắt liên tục, cố kìm nước mắt.

5

Về đến nhà, Thẩm Tùy không có ở đó.

Tôi bật đèn đứng giữa phòng khách, ánh mắt lướt từng centimet không gian.

Đây chỉ là một trong vô số bất động sản của anh, nhưng tôi cứng đầu gọi nơi này là “nhà”.

Trước đây, tôi thích nhất là ngồi trên ghế sofa đợi Thẩm Tùy.

Khi anh về, tôi có thể là người đầu tiên đón anh.

Nhưng anh bảo, tôi thật bám dính.

Cánh cửa đột nhiên mở ra.

Thẩm Tùy cúi người lấy đôi dép, nhíu mày.

Ánh mắt dừng lại ở đôi chân tôi.

“Sao lại đi chân đất dẫm lên sàn nữa rồi?

“Em đi đâu về thế?”

Tôi không như mọi khi chạy đến ôm anh, nhón chân hôn lên cằm anh, nũng nịu nói nhớ anh.

Thẩm Tùy hơi nheo mắt.

Như không vui, nhanh chóng bước tới bế thốc tôi lên.

“Dưới sàn lạnh đấy.”

Thẩm Tùy cúi nhìn tôi, mỉm cười:

“Không vui à?

“Anh không cố ý không trả lời tin nhắn em đâu, hôm nay bận quá.”

Tôi thoát khỏi vòng tay anh, không nhịn được cười tự giễu.

Anh thậm chí không biết tôi và anh cùng xuất hiện trong một sự kiện, người bị Lộ Lê thay thế chính là tôi.

Thẩm Tùy nhìn tôi đầy khó hiểu, giọng điệu bình thản.

“Dạo này anh quá nuông chiều em rồi.”

Anh mệt mỏi xoa sống mũi.

Nhìn anh, tim tôi đ/au nhói.

Cánh cửa vốn dĩ không mở cho tôi, gõ mãi quả thật bất lịch sự.

“Thẩm Tùy.”

Cái tên tôi đã gọi vô số lần, từ hôm nay sẽ chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

“Hủy bỏ hôn ước đi, anh tự do rồi.”

Thẩm Tùy đơ người, ánh mắt lạnh lẽo, chính anh cũng không nhận ra biểu cảm mình đang rất khó coi.

Từng chữ như nghiến ra:

“Em nói cái gì?”

6

Tôi là người ít khi nổi gi/ận, cảm xúc mãnh liệt quá sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ.

Nhưng lúc này, tôi khó tránh khỏi cảm giác phẫn nộ.

“Em nói từ nay anh tự do rồi, không nghe rõ sao?”

Tôi tự cho rằng mối qu/an h/ệ với Thẩm Tùy khá là thể diện.

Dù thích anh đến mấy, tôi cũng chưa từng có hành vi quấn quít.

Trước khi yêu, thời gian tiếp xúc nhiều nhất với anh là hồi đại học, ngay cả việc tạo ra những lần “tình cờ” gặp gỡ tôi cũng rất tế nhị, không khiến anh khó chịu.

Vì vậy, tôi định tính mối qu/an h/ệ này là: tôi muốn, nên tôi tranh đấu, tôi có được.

Dù thế nào cũng không đến mức h/ận th/ù nhau.

Thẩm Tùy im lặng, ánh mắt đọng lại lâu trên khuôn mặt tôi.

Lâu sau, anh bất chợt cười khẽ.

“Khương Chí, hôm nay em không được bình tĩnh.

“Đợi em bình tĩnh lại, chúng ta nói tiếp.”

Anh cầm chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế rời đi.

Tôi lặng lẽ đứng nguyên, tiếng bước chân Thẩm Tùy dần xa rồi biến mất, không gian yên tĩnh đến rợn người.

Bóng đêm như âm thầm chảy trôi, sự tĩnh lặng ch*t chóc bao trùm lấy tôi.

Bỗng tôi thấy buồn nôn.

Lại là chiêu này.

Khi tôi chịu đựng đến cực hạn, cảm xúc sắp bùng n/ổ, Thẩm Tùy nhẹ nhàng nói câu “em bình tĩnh lại đi”.

Anh có thể đứng ngoài vòng xoáy.

Từng mê đắm điểm này của Thẩm Tùy, xử lý mọi việc điêu luyện, mãi là quý công tử thanh cao, như không có gì anh không làm tốt.

Dù người chơi bài là ai, anh vẫn chỉ theo quy tắc của riêng mình.

Nói cho cùng, bao năm nay, tôi chẳng là gì trong lòng anh.

Thậm chí có lẽ, tôi không đủ tư cách ngồi cùng bàn với anh.

7

Tôi trấn tĩnh lại một lúc, ép bản thân bình tâm.

Làm các thói quen vệ sinh cá nhân một cách máy móc, nhưng vẫn trằn trọc, cảm giác như một miếng bọt biển khô héo.

Không thể suy nghĩ được gì.

Khoảng 4 giờ sáng, chuông điện thoại vang lên, tôi cuống quýt chộp lấy xem.

Như muốn chứng minh điều gì đó.

Trên màn hình hiện tên chị Châu, không phải Thẩm Tùy.

Tôi cố tỏ ra như mọi khi, nói to hơn để che giấu nỗi buồn.

“Muộn thế này có việc gì sao chị?”

“Em và Thẩm Tùy bị chụp cùng ngày đến nhiều địa điểm, trùng hợp thế.”

Tôi siết ch/ặt điện thoại.

Trước đây cũng từng có tin đồn tương tự, nhưng chị Châu chưa bao giờ hỏi nhiều, nhanh chóng đính chính.

Sao lần này… Lòng tôi thắt lại.

“Cứ cho đội ngũ đính chính là được, sao còn gọi cho em?”

Đầu dây bên kia ồn ào, rõ ràng vẫn đang bận.

“Tình hình hơi khó kiểm soát, bên Lộ Lê đã dẫn dắt dư luận, tài khoản công ty và trang cá nhân của em đều bị công kích.

“Em trấn an fan đi.

Tôi đồng ý rồi chị Châu vội cúp máy, chắc là đi tìm giải pháp.

Lên Weibo, tin nhắn liên tục hiện lên khiến điện thoại tôi đơ mất mười mấy giây.

Bình luận mới nhất của tôi đã biến từ lời khen của fan thành những lời công kích á/c ý.

【Muốn làm tiểu tam hả? Đúng là đồ tiện, đáng tiếc tổng Thẩm không thèm. Xem anh ấy đối xử với Lộ Lê tốt thế, gh/en tỵ đến ch*t đi được không?】

【Diễn xuất mà có được cái năng lực này sớm đoạt giải rồi, đồ vô dụng đuổi theo đàn ông không ai thèm.】

【Mày làm Lộ Lê đ/au lòng, mày đáng ch*t.】

Tôi hoang mang, gõ tên Lộ Lê vào ô tìm ki/ếm.

Lộ Lê V: Buồn quá, trước khi về nước từng xem phỏng vấn của chị, còn nghĩ sẽ học hỏi. Không ngờ nhân phẩm thấp thế, sao cứ phải như vậy chứ? Người ta sao có thể x/ấu xa đến thế, buồn khóc cả đêm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
9 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
10 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm