Tôi làm việc tận tâm, đến Tết người ta về nhà còn tôi không về - vì tôi không có nhà.
Tôi đến căn hộ nhỏ của mình, căn phòng đơn sơ đến nỗi chẳng có nổi chiếc TV. Đang tính nhân dịp Tết đi m/ua TV thì gặp Trần Thần ở cửa hàng điện máy. Hình như anh ấy dẫn em gái đi chơi, cô bé khoảng tám chín tuổi trông rất đáng yêu.
Trần Thần không giỏi dỗ trẻ con, thấy tôi liền nắm tay kéo lại: 'Tiền Tịnh, em biết gấp hạc giấy không?'
'Dạ biết.'
'Giúp anh dạy nó, anh phát lì xì cho.'
Tôi gật đầu lia lịa. Cô bé đang ôm tờ giấy khóc thút thít, thấy tôi đồng ý liền đưa giấy cho tôi. Từ tờ giấy màu bình thường, tôi gấp thành chú hạc xinh xắn. Cô bé ôm hạc chạy ù về phái đám bạn.
Trần Thần nhíu mày: 'Một tờ giấy lòe loẹt rẻ tiền, chả hiểu thích cái gì...'
Tôi lắc đầu: 'Không liên quan tiền bạc. Thứ mình thích dù rẻ mấy cũng là báu vật.'
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi: 'Đi m/ua đồ à?'
'Dạ, định m/ua TV.'
'Vậy anh chọn giúp cho.' Trần Thần không ngại chi tiền, thậm chí còn định tặng luôn TV cho tôi. Tôi vui mừng: 'Cảm ơn anh!'
Chiếc TV xịn xò được chuyển đến nhà. Giữa tôi và Trần Thần chỉ dừng ở mức quen biết, xa vời lắm mới tới ngưỡng bạn trai bạn gái.
Đêm Ba Mươi, tôi tự gói bánh chưng, ngồi ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ. Những ánh sao băng lấp lánh vẽ lên nền trời đen, tiếng cười đùa của đám thanh niên rộn rã ngoài phố.
Tôi ôm bịch pháo hoa ra bờ sông. Hồi còn ở viện mồ côi, đêm Giao thừa bọn trẻ chúng tôi thường nín thở đợi tiếng pháo đầu tiên. Khi những chùm ánh sáng vỡ òa trên cao, lũ trẻ cứ thế khóc mà không dám phát ra tiếng.
Năm nay tôi lại khóc. Đang xoa nước mắt giữa dòng người tấp nập thì có bàn tay nhỏ kéo tà áo. Trần Hiểu - em gái Trần Thần - đội mũ hổ nhồi bông, mắt long lanh: 'Chị gấp hạc giấy!'
'Em tên gì? Anh trai đâu rồi?' Tôi bế cô bé lên.
'Em tên Trần Hiểu. Anh hai đang ở đằng kia.'
Nhóm bạn Trần Thần đ/ốt pháo hoa rực rỡ giữa bến sông. Tôi đưa Trần Hiểu về chỗ họ rồi lặng lẽ rút lui.
Sáng mùng Một, tiếng gõ cửa dồn dập đ/á/nh thức tôi. Trần Thần đưa em gái đến: 'Nó đòi chúc Tết cô.'
'Chúc chị năm mới vui vẻ!' Trần Hiểu dúi vào tay tôi phong bao đỏ. Tôi lục đục tìm tờ giấy đỏ may mắn gói lại lì xì cho em.
Chưa kịp tiễn họ, cửa lại vang lên tiếng gõ. Chu Lạc - đứa em kết nghĩa từ viện mồ côi - xồng xộc ôm chầm lấy tôi: 'Chị nhớ em không? Em nhớ chị phát đi/ên!'
'Buông ra... có người...' Tôi giãy giụa.
Chu Lạc buông tay, mặt đối mặt với Trần Thần đang bế em gái. Cậu ta tròn mắt: 'Chị... chị đi làm mẹ kế vì tiền hả?'
Trần Thần lạnh lùng: 'Tôi trông già thế sao?'
'Đây là Trần Thần, bạn chị. Còn thằng này là Chu Lạc - em kết nghĩa.' Tôi giới thiệu.
Chu Lạc nhăn mặt: 'Sao phải gọi là em? Em làm người yêu chị được không?'
'Không được. Chị không thích yêu đương trẻ con.'
'Chị xem này!' Cậu ta giơ cánh tay lực lưỡng, 'Em đã trưởng thành rồi! Hay chị gọi em là anh đi?'
Trần Thần lặng lẽ dẫn em gái ra về. Chu Lạc leo lên giường tôi ngủ say như ch*t. Tôi phải đi m/ua chăn ga mới, chọn loại vải cao cấp vì cậu ta dễ dị ứng. Nhớ lại hồi mới gặp, Chu Lạc sưng vù mặt vì dị ứng chăn bông, tôi phải bế thốc sang phòng cách ly...