Tôi chọn kể vài chuyện vụn vặt, khung chat đối phương liên tục hiện [Đang soạn tin...]. Một lúc sau, cô ấy nhắn: [Chị ơi, chuyện hơi phức tạp nhưng em nghĩ chị đang crush ai đó đấy].

Crush nghĩa là thích một người.

Tôi đáp: [Vậy có lẽ chị có cả đống crush].

Heo quay, vịt quay, xá xíu sốt mật ong... Nước miếng lại không nghe lời chảy dài.

[Chị nói gì cơ???]

[...N/ão em bốc khói luôn rồi].

[Thôi được, chị yên tâm 'nuôi cá' đi, tin vào năng lực PR của công ty mình đi].

Tôi không hiểu ẩn ý. Nuôi cá làm gì? Để nấu cá sao vằn hấp, cá vược hầm đậu phụ sao? Thơm phức.

13

Trong phim tôi hại Thời Lợi thập tử nhất sinh, ngoài đời vì Thời Quân mà tôi ra sức nịnh bợ cô ta.

Cô ấy bước chân trái vào cửa, tôi khen 'tả xuất kỳ khu'. Cô ấy bước chân phải ra, tôi tán 'hữu đạo nan phùng'.

Cô ta bảo: 'Thái độ chị kỳ cục quá, để em xem xét thêm'.

Sau khi tôi kiên trì tấn công, cuối cùng cô ấy mặt khó xử nói: 'Xin lỗi nha, em là straight girl'.

Tôi: [...Hả?]

Tôi nói: 'Thực ra em làm vì Thời...'

'Thường xuyên gặp em dù đã đóng máy?'

'...Vì món ăn Thời Quân nấu'.

Chân thành là vũ khí bách chiến bách thắng. Nghe xong, cô ấy trầm tư hồi lâu.

'[...Thằng nhóc đó nói đúng, muốn nắm trái tim phụ nữ phải nắm dạ dày của họ]'.

Tôi thấy câu này rất đúng. Giờ tôi chỉ nghĩ đến món Quảng của Thời Quân, mỗi ngày lướt朋友圈 của anh ấy tám lần. Nhìn hình mà tưởng thưởng thức.

Hai tháng sau, tôi và Thời Lợi đều ăn đồ eatclean. Đạo diễn rất hài lòng với hiệu ứng hình ảnh: đoạn đầu khuôn mặt hơi tròn trịa, đoạn sau cằm thon gọn rõ rệt, thể hiện hoàn hảo quá trình trưởng thành.

14

Tiệc đóng máy tổ chức ở khách sạn gần trường quay. Thời Lợi ngồi bên trái tôi, lấy khăn giấy Tempo từ túi hiệu mấy chục triệu đưa tôi nửa tờ. Thời Quân ngồi bên phải cũng x/é cho tôi nửa tờ. Giờ tôi có đủ một tờ giấy ăn!

Đạo diễn gọi đủ món các vùng. Thời Lợi nếm cá sao vằn hấp nhăn mặt. Thời Quân thử heo sữa quay rồi im lặng đặt đũa. Tôi nghe thấy suy nghĩ anh: [Chó nhà tui ăn xong cũng vứt xoong chảo].

Hai người họ nhìn tôi ăn. Tôi gắp thịt lychee, Thời Lợi giữ bàn xoay. Tôi liếc mắt nhìn cua xanh, Thời Quân xoay đĩa cua lại. Ăn nửa chừng, Thời Quân lại cầm đũa nếm thử món Phúc Kiến. Tôi nghe anh nghĩ: [Nguyễn Tinh Vũ ăn cơm trông thật ngon miệng].

Tôi no bụng, nghe đạo diễn nâng ly kể chuyện nghề. Thời Quân lại lẩm bẩm công thức: [Thịt thăn thái miếng...] khiến tôi muốn đi/ên đầu. Đạo diễn hỏi: [Tiểu Vũ có ý kiến gì không?]

Tôi buột miệng: [Em nghĩ làm thịt xốt chua nên thêm dứa]. Đạo diễn [?]. Thời Quân cười khẽ: [Được]. Tôi vội c/ứu vãn: [Rất may mắn được làm việc với đạo diễn Khương...]. Đạo diễn thở dài: [Thôi tôi hiểu]. Hóa ông là da nh.ạy cả.m. Tôi phải khen ngợi mãi ông mới vui trở lại.

15

Tan tiệc, Thời Lợi nói: [Em đói, cơm cơm]. Tôi cũng bắt chước: [Thời tổng, em đói, cơm cơm]. Thế là cả bọn thuê phòng khách sạn nấu ăn đêm khuya. Tôi và Thời Lợi xem lại phim cũ. Thời Quân vào bếp nửa tiếng. Thời Lợi bảo tôi đi thúc giục. Tôi ngượng ngùng: [Em ngại lắm]. Cô ấy chỉ: [Cứ nói: Ôi trông ngon quá! Anh đúng là đàn ông tốt nhất! Giả giọng bé thơ đi].

Tôi lên giọng non nớt lặp lại. Thời Quân xóc chảo lo/ạn xạ, suy nghĩ ồn ào bằng tiếng Quảng Đông. Anh ấp úng: [Em ra ngoài đợi đi]. Nửa tiếng sau, chúng tôi được ăn gà da giòn bách hoa, thịt xốt chua. Thời Quân còn bổ cam đỏ giải ngán. Ngon tuyệt.

Thời Lợi bắt anh đưa tôi về phòng. Chỉ vài bước chân trong cùng tầng. Cô ấy nghiêm túc: [Đường nguy hiểm lắm, sợ gián bò ra dọa Tiểu Vũ]. Tôi thì từ bé toàn cưỡi gián đi học. Thời Quân vẫn đi cùng tôi. Sàn khách sạn bóng loáng, chẳng dấu chân gián. Anh dựa khung cửa, mắt cong cong phản ánh ánh đèn: [Ngủ ngon, Tiểu Vũ].

Đêm đó, tôi không mơ món Quảng. Tôi mơ thấy chính Thời Quân.

16

Phim phát sóng, tôi bị ch/ửi té t/át vì đóng vai á/c quá đạt. Thời Lợi đăng weibo: [Trong phim là giả, ngoài đời là cá tốt], kèm ảnh chúng tôi ăn gà da giòn. Thời Quân lộ đôi tay thái cam, ngón thon dài như đang đàn piano. Bình luận tràn ngập sự gh/en tị.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm