Ngày thứ tư, xe ngựa phủ Nhiếp chính vương ra ngoài, Giang Uyển Khanh vừa định xông ra, liền bị một nhóm người che mặt đ/á/nh ngất mang đi, ném xuống Vân Châu thành cách kinh thành trăm dặm. Thật trùng hợp, đó chính là nơi ta dừng chân ở kiếp trước.
Bọn người che mặt kia là người phủ Trường công chúa, sau khi ném Giang Uyển Khanh xuống cũng chẳng rời đi, mà ẩn mình vào dân chúng, giám sát nàng. Trường công chúa... há chẳng phải muốn lấy Giang Uyển Khanh làm con bài, ngày sau đối phó Văn Nhân Khê sao?
Văn Nhân Khê vốn được Tiên đế chọn làm Nhiếp chính vương, năm xưa bên giường bệ/nh Tiên đế, hắn còn từng thề rằng đợi tiểu hoàng đế lớn lên, ắt sẽ trả lại quyền. Thế mà kiếp trước tiểu hoàng đế đã hơn hai mươi tuổi, Văn Nhân Khê vẫn nắm ch/ặt triều chính, chẳng có chút ý trả quyền nào.
Kiếp trước Trường công chúa chưa từng tham gia tranh đấu giữa Nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế, thậm chí còn kết giao thân thiết với vương phi Giang Uyển Khanh. Hóa ra, Trường công chúa cũng đứng về phe tiểu hoàng đế? Vậy kiếp trước nàng kết thân với Giang Uyển Khanh, ắt hẳn cũng có mục đích.
Ta chợt nảy ý muốn bái phỏng Trường công chúa, kẻ th/ù của kẻ th/ù chính là bạn, nếu ta liên minh với nàng, Giang Uyển Khanh và Văn Nhân Khê ắt khó thoát! Nhưng ta lập tức dẹp bỏ ý nghĩ này. Một tiểu thư khuê các như ta, vốn ôn nhu yên lặng, giữa kinh thành chẳng ai để ý, đột ngột tìm đến, chỉ sợ khiến nàng sinh nghi.
Thôi thì cứ từng bước tiến tới, đằng nào ta cũng giám sát được Giang Uyển Khanh và Văn Nhân Khê, nếu phát hiện bất ổn, lại nghĩ cách báo cho Trường công chúa. Nghĩ vậy, ta an tâm theo dõi Giang Uyển Khanh.
Nàng không một đồng xu, lại chẳng người thân, muốn về kinh thành chỉ còn cách tự làm lụng dành dụm tiền đường. Tạm trú trong miếu hoang vài ngày, nàng xin được việc rửa bát tại một quán ăn. Đành vậy, nàng vốn muốn b/án đồ ăn ki/ếm tiền như xưa, nhưng giờ cơm nước còn khó khăn, chỗ ngủ đêm còn sợ kẻ khác chiếm mất, dù chẳng ưa công việc lao lực này, nàng cũng phải cắn răng nhận.
Tay ngâm nước trắng bệch, lưng cúi thẳng không lên, lại thường bị chủ quán m/ắng vì chậm chạp, một ngày ki/ếm được ít đồng xu vừa đủ no bụng. Từ chỗ oán trời trách đất, không ngớt nguyền rủa Trường công chúa và ta, dần dần nàng hòa nhập cuộc sống này.
Nàng bắt đầu lo nghĩ cách không làm vỡ bát, cách rửa nhanh hơn, cách tránh sự quấy rối của tên tiểu nhị gian manh, cách dành dụm tiền thuê nhà. Nàng cũng gặp người tốt, như bà chủ quán nhiệt tình, đuổi tên tiểu nhị hay quấy rối, thấy nàng nước mắt lưng tròng, còn cho thuê một căn nhà trống với giá rẻ.
Nàng mừng rỡ dọn vào, rồi phát hiện mình có th/ai. Đêm đó, Giang Uyển Khanh ngồi trên giường, tay xoa bụng chưa lộ rõ, mặt đầy vẻ từ ái. Ta nghe nàng nói: “Tuyết Dung, Tuyết Chi, hẳn là các con tìm mẹ rồi phải không?”
“Mẹ luốn tiếc chưa được trải qua hành trình mang nặng mười tháng, nay dù không hiểu vì sao thành thế này, nhưng ít nhất các con cũng đến bên mẹ, thật tốt quá.” Giọng nàng dịu dàng như rót mật, quả là tấm lòng từ mẫu cảm động lòng người.
Nhưng Giang Uyển Khanh chẳng “tốt” được lâu. Vì mang song sinh thật khổ sở, huống chi, Phó... à không, giờ nên gọi là Giang Tuyết Dung và Giang Tuyết Chi rồi. Đôi song sinh này trong bụng ta kiếp trước đã chẳng yên, khiến ta nôn ói đến tháng thứ bảy, càng về sau bụng to lên, đứng trước gương đồng như bộ xươ/ng chống chiếc nồi sắt, thật đ/áng s/ợ.
Giờ đây, tất cả đến lượt Giang Uyển Khanh. Nàng ốm nghén nặng, chẳng thể đi làm, không làm thì không trả nổi tiền thuê, bà chủ quán dù tốt bụng cũng không muốn nuôi không Giang Uyển Khanh cùng đứa con trong bụng. Hơn nữa, bà chỉ thấy nàng đáng thương, mang chút đồ bổ tới, ngầm bảo nàng sớm tìm người thân hoặc nghĩ cách trả tiền, nào ngờ Giang Uyển Khanh chẳng hiểu ý, lại khóc lóc muốn nhận làm nghĩa thân!
Bà chủ quán sợ hãi, lập tức tìm cách đuổi Giang Uyển Khanh đi, còn hai tháng tiền thuê chẳng đòi nữa. Giang Uyển Khanh mang th/ai năm tháng, xách gói hành lý ngơ ngác nhìn quanh, chợt quyết tâm bước về một hướng.
Nàng trở lại nơi ta ở kiếp trước, gõ cửa nhà Lâm đại phu bên cạnh. “Ai đó?” Tiếng Lâm đại phu vang lên, Giang Uyển Khanh ôm bụng nằm vật xuống, rên rỉ một tiếng rồi nhắm mắt.
Nàng tìm Lâm đại phu cầu c/ứu, Lâm đại phu không nghi ngờ đưa nàng về nhà, ta chẳng lạ, vì kiếp trước chính ông đã giúp ta, thật là lương y nhân đức. Điều khiến ta ngạc nhiên là Giang Uyển Khanh, nàng lại muốn quyến rũ Lâm đại phu!
6.
Nhìn cái bụng mang song sinh năm tháng ấy, nói quyến rũ có lẽ không chuẩn. Nhưng thấy đôi mắt nàng cố ý ướt lệ, động tác kéo tay áo Lâm đại phu, ta lập tức hiểu nàng nghĩ gì.
“Nơi đây tuy đơn sơ, nhưng Lâm Chính Lang này ít ra cũng là đại phu, chẳng đuổi ta đi chứ?”
“Đàn ông, chẳng phải đều mắc chiêu này sao? Ta nói vài lời ngọt ngào tỏ ra yếu đuối, lại khen một câu lương y nhân đức, hắn há không nhận nuôi nữ nhân yếu đuối như ta?”
Một điều Giang Uyển Khanh nói đúng, Lâm đại phu chẳng đuổi nàng đi, nhưng ông thật sự không mắc chiêu ấy.
“Cô Giang, cứ an tâm dưỡng th/ai ở đây, đợi con chào đời rồi hẵng tính sau.”