Khó Tạm Biệt

Chương 1

04/07/2025 04:54

Năm ta lên năm tuổi, mẫu thân bị kẻ gian bắt đi.

Bọn giặc đưa ra điều kiện – nghìn lạng vàng ròng để chuộc.

Phụ thân không chịu.

Ta khóc lóc hỏi cha: “Chỉ nghìn lạng vàng thôi, lẽ nào phụ thân không muốn mẹ nữa sao?”

Phụ thân chỉ để lại một câu:

“Dù có trở về cũng đã dơ bẩn rồi.”

Từ đó về sau, mỗi người phụ nữ bước vào phủ đều trở nên bất hạnh.

1

Hôm mẫu thân bị bắt đi, đúng ngày sinh nhật của cha.

Hôm ấy trong phủ đông nghịt khách.

Thế mà ta lại thèm ăn tiểu nguyên tiêu ở đầu phố.

Mẫu thân bảo đợi tiếp đãi xong khách sẽ dẫn ta đi m/ua.

Ta ngồi ngoài sân ngắm cha mẹ tiếp khách.

Ai nấy đều khen ngợi tình cảm của cha mẹ ta, nhìn khắp kinh thành cũng đứng hàng đầu.

Mẹ ta là con gái Thượng thư, văn nhã dịu dàng, dung nhan tuyệt sắc.

Cha ta là hậu duệ tướng môn, thanh tú tuấn lãm, lại được hoàng đế trọng dụng, nếu không kết hôn với mẹ ta, sợ rằng toàn bộ nữ tử trong kinh thành đều phải say mê.

Từ khi ta biết chuyện, chưa từng thấy họ cãi vã một lần.

Ta còn lén nói với mẹ rằng sau này ta cũng muốn giống mẹ, tìm một chàng lang quân yêu thương ta như cha yêu mẹ.

Không hiểu sao, đối diện có một tiểu khất cái gọi ta lại.

Ta tự cho rằng hắn muốn xin chút tiền bạc, liền ném cho hắn một nén bạc cha cho hôm nay.

Ta ở trên cao nhìn xuống, dáng vẻ tiểu thư quý tộc.

“Hôm nay ngươi gặp may rồi, nhà ta có hỷ sự, ngươi cũng được hưởng lây.”

Kết quả hắn nhíu mày, lại trả nén bạc ta ném cho vào tay ta.

“Mẹ ngươi thật đẹp.”

“Cần gì ngươi nói, mẹ ta là người phụ nữ đẹp nhất thế gian.”

Ta vừa nói xong, liền nghe trong phủ có người hô lớn:

“Phu nhân biến mất rồi!”

“Hầu gia, phu nhân biến mất rồi!”

Tất cả khách khứa đều chạy ra ngoài, có người ngã xuống đất, người phía sau giẫm đạp lên người đó.

Chốc lát, cả phủ hầu lo/ạn thành một cục.

Đợi khách đi hết, ta trở vào phủ, chỉ thấy cha nắm trong tay một phong thư.

Từ kẽ tay cha, ta thấy dòng chữ trên đó:

“Muốn chuộc người, đổi bằng nghìn lạng vàng.”

Ta lập tức hiểu mẹ đã bị kẻ gian bắt đi.

Ta kéo tay áo cha lay lay: “Cha ơi, mau đi c/ứu mẹ đi!”

Cha lại không động lòng, như người mất h/ồn.

Ta lại tiếp tục giục: “Cha ơi, chỉ nghìn lạng vàng thôi, lẽ nào cha không muốn mẹ nữa sao?”

Cha bảo Lý quản gia trông ta, chỉ để lại một câu: “Dù có trở về cũng đã dơ bẩn rồi.”

Ta lập tức gai óc, không dám tin.

Người cha yêu mẹ như vậy, sao lại nhẫn tâm đến thế?

Nhớ có lần, mẹ ta ban đêm phát sốt.

Cha không kịp mặc áo, chân trần cõng mẹ đến y quán.

Đợi đến nơi, lòng bàn chân đã đầy thương tích.

Mẹ nhìn thấy rất đ/au lòng, cha lại an ủi:

“Mẹ và Nã nã mới là người cha để tâm nhất, chút thương tích này có là gì.”

Vậy mà hôm nay, mẹ bị bắt đi, cha cũng không đi c/ứu.

Tại sao?

Ta hỏi Lý quản gia, rốt cuộc tại sao?

Lý quản gia lắc đầu, chỉ thở dài một tiếng.

2

Ba ngày sau, th* th/ể mẹ được phát hiện ở Bắc Pha lo/ạn táng cương.

Nàng nằm giữa đống người ch*t, xiêm y không chỉnh tề.

Chỉ ba ngày, ta đã gần như không nhận ra đó là mẹ ta.

Cảm giác đ/au đớn khủng khiếp bắt đầu lan từ tim ta.

Cha nói, mẹ đã dơ bẩn, không xứng vào từ đường họ Bùi.

Chỉ tìm một mảnh đất gần lo/ạn táng cương ch/ôn cất.

Từ đó về sau, ta trở thành đứa trẻ không mẹ.

Ngay cả tiểu khất cái đối diện phủ cũng biến mất.

Ta khóc ba ngày ba đêm.

Mà cha vẫn mỗi ngày lên triều như không có chuyện gì.

Tan triều còn mang về tiểu thang viên ta thích ăn.

Nhưng ta h/ận cha, h/ận tại sao không lấy vàng đi c/ứu mẹ.

Đồ vật cha mang về, sau khi cha đi, ta đều đổ dưới gốc cây ngân hạnh ở hậu viên.

Một tháng sau.

Có người đến nhà nói mối cho cha.

Ta trốn phía sau nghe lén.

Là con gái Vương thừa tướng, Vương Chiếu Thanh.

Cha dường như cũng khá hài lòng.

Khi mẹ còn, cha chưa từng nghĩ đến nạp thiếp.

Mẹ vừa đi, th* th/ể chưa khô, cha đã muốn đón tân nhân.

Lẽ nào, tình cảm mấy năm của cha với mẹ đều là giả dối?

Ngày họ đại hôn, ta chạy đến m/ộ mẹ khóc lóc một trận.

Ta m/ắng cha không phải người, càng gh/ét Vương Chiếu Thanh kia thay thế mẹ.

Thầm thề rằng, không ai có thể thay thế vị trí của mẹ.

Được Lý quản gia tìm về, ta bị cha gọi đến đại đường.

Cha bảo ta quỳ xuống, gọi Vương Chiếu Thanh là “mẹ”.

“Nã nã, sau này nàng chính là mẹ của con, biết chưa?”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng một cái, quay đi: “Nàng căn bản không phải là mẹ con!”

“Con!” Nói rồi, cha ta giơ tay định đ/á/nh ta.

Bao nhiêu năm, cha từng nào gi/ận dữ với ta.

Nay lại vì người phụ nữ không liên quan này mà muốn đ/á/nh ta.

Ta nuốt nước mắt trong mắt, ta tuyệt đối không khóc.

Cha, cha đừng hối h/ận.

3

Cái t/át đó rốt cuộc không đ/á/nh xuống.

Bị Vương Chiếu Thanh ngăn lại.

Nàng đứng chắn trước mặt ta, đối diện cha ta:

“Không gọi thì thôi, sau này gọi cũng được.”

Nghe nàng nói vậy, cha ta mới từ từ hạ tay xuống.

Về sau, ta phát hiện, cha đối với nàng giống như với mẹ.

Không bao giờ cãi vã, còn thường mang đồ ăn nàng thích về.

Một năm sau, bỗng một hôm, nàng sau khi ăn xong bánh cha mang về thì nôn.

Cha sốt ruột, vội gọi đại phu đến chẩn trị.

Lúc này mới phát hiện, nàng có th/ai.

Cha hưng phấn bế nàng lên rồi vội đặt xuống, sợ làm tổn thương nàng.

Rồi cha bế ta, chỉ vào bụng Vương Chiếu Thanh bảo ta:

“Nã nã, con sắp có em trai rồi, vui không?”

Ta gật đầu: “Vui, lúc đó sẽ có người chơi cùng con.”

Cha nghe ta nói càng thêm kinh hỷ, liền hôn hai cái lên mặt ta:

“Nã nã nhà ta đã hiểu chuyện rồi, đợi em trai ra đời, Nã nã đặt tên cho nó nhé?”

“Ừ!” Ta càng ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Vương Chiếu Thanh hình như không vui: “Phu quân đừng đùa, một đứa trẻ con biết gì! Việc đặt tên lớn như vậy, thiếp thấy để cha thiếp đặt thì hơn.”

Nói xong, cha ta lập tức đặt ta xuống: “Được, nghe theo phu nhân.”

Cha ta vẫn sợ Vương thừa tướng.

Dù sao em gái ruột của ông ta chính là đương triều hoàng hậu, cũng là cô ruột của Vương Chiếu Thanh.

Vương Chiếu Thanh từ khi có th/ai, tính tình cả người đều thay đổi.

Đối với ta cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Có chút không vừa ý liền trút gi/ận lên ta.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
8 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm