Lựa Chọn Hảo Hạng

Chương 3

11/09/2025 10:05

Sợi mì trong bát canh óng ánh điểm tô vài vệt dầu vàng, nước dùng màu nâu hổ phách nhưng trong vắt đến mức nhìn thấu đáy. Thậm chí từng sợi mì cũng thanh thoát, không hề vướng bận, toát lên vẻ thanh nhã tựa khúc dương xuân bạch tuyết.

Vương gia nếm thử ngụm nước dùng, đôi mắt bừng sáng:

- Vị nước dùng mặn mà thanh đạm, quen quen tựa như đã từng nếm qua.

Hứng khởi dâng lên, Vương gia lại gắp thêm đũa mì.

Sợi mì dai mềm, giọt nước dùng lấm tấm mỡ chảy dọc theo sợi mì rồi rơi tõm vào tô nước dùng màu nâu hồng.

Vương gia nếm xong lại lắc đầu:

- Nước dùng ngon, sợi mì cũng dai. Nhưng vẫn chưa phải hương vị trong ký ức của ta.

Đám đông thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Sư Muội cũng buông lời:

- Hắn không trúng, chúng ta vẫn còn cơ hội!

Dù mì không đúng, Vương gia vẫn ban thưởng cho người đầu bếp trẻ. Ta nhìn chàng đầu bếp chợt lóe lên ý nghĩ: Thời lưu lạc, món mì Vương gia từng ăn hẳn chẳng dùng nguyên liệu đắt đỏ. Xem ra nước dùng của chàng này đã đúng, chỉ không rõ sợi mì thực sự là loại nào.

9.

Đến lượt mì của Tiểu Sư Muội trình diện, tiểu đồng tiếp nhận tô mì từ tay ta.

Vừa mở nắp, Vương gia đã nhíu mày định truyền dẹp đi, chợt đổi ý:

- Để ta nếm thử.

Ta kinh ngạc thấy Vương gia gạt bỏ hết tôm hùm b/éo ngậy, đậu non mịn như lụa, củ cải trắng ngọt lịm, râu mực giòn sần sật, mai cua đỏ rực, nấm hải sản tươi roj rói...

- Thật đáng nể! Một nồi mì mà tụ hội toàn sơn hào hải vị.

Sau hồi lâu lục lọi, Vương gia mới tìm được vài sợi mì ch/ôn vùi dưới núi nguyên liệu.

Vương gia nếm thử, nếp nhăn trên trán càng lúc càng sâu.

Tiểu Sư Muội nín thở dõi theo. Ta cũng phân vân: Phải chăng thứ Vương gia cần là món mì ăn liền mới lạ của sư muội?

Giây lát sau, lời phán như d/ao đ/âm:

- Mì... nhão nhoẹt rồi.

Ha ha ha! Ta cúi mặt nén cười. Tiểu Sư Muội đỏ cả tai, lần đầu làm món này nào ngờ mì nhão nhanh thế.

Nhưng Vương gia lại nói thêm:

- Món này nhìn lạ mắt, hình thức tựa tựa, nhưng độ dai giòn không bằng. Mì ta từng ăn dù mềm nhưng không nát.

10.

Cả buổi yến tiệc, chẳng có tô mì nào đạt chuẩn.

Đám mì được đem đãi khách. Vốn là tinh hoa của các đại phụ bếp, dù không đúng ý Vương gia vẫn ngon lành. Mọi người xì xào than ít, chưa đủ no.

Vương gia hứng chí phán:

- Tối nay thêm mời các vị thưởng diện, phần thưởng vẹn nguyên, mời chư vị trổ tài.

Các đầu bếp lại xôn xao. Kẻ khôn ngoan vây quanh chàng đầu bếp trẻ và Tiểu Sư Muội để học lỏm. Giữa đám đông, Tiểu Sư Muội quát:

- Cút đi! Tự mà làm đi!

Rồi quay sang bảo ta:

- Ngươi sang dò la tên đầu bếp trẻ kia.

11.

Chàng đầu bếp trẻ tuổi trẻ nhưng khôn khéo. Không tiết lộ bí quyết nước dùng, lịch sự đuổi khéo mọi người. Trái lại, Tiểu Sư Muội vừa m/ắng vừa xua đuổi khiến ai nấy đều bực tức.

Ta không vội tiếp cận chàng đầu bếp, mà tìm tiểu đồng hầu cận Vương gia. Tiểu đồng nghiêm mặt:

- Cô hầu gái này làm gì đây?

Ta mở túi vải, mời hắn nếm thử mứt mận tự tay làm. Quả mận chín mọng vị ngọt, nhưng mứt lại chọn quả xanh chua lè. Hạt mận căng bóng đẫm sương mai tựa hạt ngọc bích. Sau khi muối phơi, thịt quả teo lại như vân hạt đào văn chơi.

Tiểu đồng nếm xong tròn mắt:

- Chua ngọt đậm đà, ngon lắm!

Ta cũng ném một miếng vào miệng. Vị ngọt thoảng qua đầu lưỡi, khi cắn vỡ lớp thịt quả nhăn nheo, vị chua ùa ra. Càng nhai càng thấy chua dịu hòa quyện ngọt thanh, kí/ch th/ích vị giác đến mức nuốt xong vẫn tiếc rẻ mút lấy hạt cho đến khi vô vị.

Tiểu đồng ăn xong, sắc mặt dịu hẳn, liếc nhìn gói mứt trong tay ta mà hỏi:

- Cô nương có việc chi?

Ta đưa cả gói mứt, trong ánh mắt thèm thuồng của hắn mà hỏi:

- Năm xưa Vương gia lưu lạc, đã đi qua những vùng nào?

12.

Hỏi xong tiểu đồng, trong lòng ta đã có manh mối. Ta nhập môn sớm hơn Tiểu Sư Muội. Nàng đến khi sư phụ đã mở tửu lâu, thu nhận các cô gái nghèo khó. Chỉ những đệ tử lớn tuổi như ta mới biết, thuở hàn vi sư phụ từng đẩy xe mọn b/án quà vặt khắp nơi. Điều Vương gia miêu tả khiến ta nhớ đến một loại mì từng nếm qua.

Ta tìm đến chàng đầu bếp trẻ. Dáng vẻ chàng thanh tú như nho sinh, nhưng vai rộng tay chắc, toát lên sức lực.

Chàng đầu bếp mỉm cười:

- Chủ quán sai cô đến? Nước dùng của ta đúng, nhưng mì của cô ta chưa chuẩn. Nói chủ quán đừng phí công.

Ta lắc đầu:

- Không phải chủ quán. Chính ta muốn cùng ngươi thương lượng, nghe được chăng?

Chàng ngạc nhiên:

- Cô với ta thương lượng gì?

Ta chậm rãi:

- Hồ tiêu, nước tương, và có lẽ... thêm một thìa mỡ heo.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm