Hồi đó, mấy anh họ đều đi nên trước sống nội quê.
Trong ký ức, giờ c/ắt cho tôi. ngày bện đủ kiểu nơm, rỗi lại lấy vải hoa váy.
Khi em trai sinh ra, bà.
Tôi in m/ua bảo em đứa cái.
Em cầm phần rồi lại lấy của tôi, nhất định giữ hai.
Bà liền đ/á/nh cho em trận, nh/ốt nhà kho.
Rồi lấy lại cùng chiếc, vừa xem phim hoạt Vui Vẻ Heo Con vừa ngon lành!
Tôi còn lúc đi học, bố mẹ đón thành phố.
Bà khóc tiễn lên xe, ngoan đời đâu. Con gái ngoài, đường nào khổ khó.
Chỉ bên mới phúc vài Sau ấm ức, thăm bà.'
Nửa năm trước, hơn 80 bị ngã xươ/ng đùi.
Nằm viện thì nhiễm trùng phổi.
Mở khí xong, ngày ngày sống nhờ tiền th/uốc đỏ.
Mấy nhà anh em đã đóng hết khả năng, tụ họp để cách theo.
'Đây hóa đơn nửa năm đầu, mọi xem qua đi.'
Bác lên trước.
'Mẹ này, hồi phục thể.
Giường ngày tốn hơn nghìn, nhà nào vực đáy.'
'Nhà trai sắp tiểu tư, thực sự chật vật.'
'Chứ lẽ dừng th/uốc? Mẹ vẫn còn tỉnh đấy.'
'Nói thì dễ, nhà cậu khá thành đón lên đi?'
Bác gái giọng chua ngoa: 'Nhất bé Nhan nhà cậu, nó nhất mà?
Lương hưu dành hết cho nó học. Giờ hương lúc đóng thì năm mấy bận? phụ bạc.'
Bác chúng trông chờ, sang năm dọn lên thành dâu đẻ thứ hai, trông nom được.'
'Hay nhà tư đón lên thành vợ hưu quê chăm sóc.'
Đám cha chú ngoài hành lang, ngồi bên bà.
Bà trơ xươ/ng, ống thở chọc cổ họng, thở đều đ/au đớn.
Nhưng vẫn ngay, sáng lên khi thấy tôi.
'Cháu rồi...'
'Bà ơi.'
Mắt nhòe lệ.
'Cháu ngoan, mơ thấy rồi. Bà mơ đón đi dự đám cưới. Thấy váy cưới, đẹp lắm...'
Tôi đ/au thắt ng/ực, ch/ặt tay nghẹn lời.
Đứng dậy bước ngoài.
Mấy chú bác nhau dứt, gọi bác sĩ ép thẳng: Bà cụ thế c/ứu không?
Nói trắng ra, ai buông nhưng ngại thẳng.
Mong bác sĩ phán câu:
Hết cách đủ nữa.
'Bố mẹ, các bác, bác gái phải. Bà nhất, lại chăm hợp lý.'
Tôi họ hàng.
7
'Nhan thật đi nữa?'
Mẹ đỏ ôm vai buông.
Tôi gật đầu: 'Bố mẹ, Dương Dương, tự biết. Chữa khỏi thành của nát, chứng nặng.'
'Quê khí trong lành. Cháu ngày nào ngày ấy. Mọi lo.'
Mẹ khóc nức nở, bố em trai vờ lau mắt.
Nhưng từ đầu cuối, ai đề tiền đền bù đất đai c/ứu mạng tôi.
'Nhan nhưng đây, bố mẹ yên tâm.'
Bố hắng giọng đề.
'Con còn không? Hồi gọi ca ca. ta hồi ngày nào dắt bé 7-8 đi chơi.'
'Trước đ/á/nh nhau bị què chân, ngoài 30 rồi vợ. Mấy năm nay mở trại gà quê, tài vài chục tỷ.'
'Trước khi về, bác đã anh ta. Nếu đồng anh ta sẵn cưới. Bệ/nh sau tốn kém thế nào. Bố mẹ bất tài, nhưng nếu đồng lên thành phố trị chuyên sâu, đâu đổi vận?'
Đúng lúc ấy, xe ngoài lái Mercedes đen đỗ trước cổng.
Lần trước gặp anh tiệc mừng đỗ đại học.
Anh thay đổi mấy, gương góc ánh lùng.
Nhưng khi thấy tôi, nụ cười phần bối rối.
'Nhan Nhan Chú thím rồi à?'
'Mời nhà, chúng ta chuyện.'
Bố nở nụ cười đầy nếp nhăn, kéo vào.
Anh đi khập khiễng nhưng thân trên thẳng tắp, dây leo kiên cường khuất phục phận.
Tôi định sau.