“Con bà, đây ạ.”
Cậu cúi xuống vuốt lão Hoàng, rồi khập khiễng lên rời đi.
Tôi sững tại chỗ rất lâu.
Thật khoảnh khắc rồi, đã muốn hỏi cậu ấy:
“Nếu phải cô gái nhà lành thì sao?”
“Nếu một cô gái bị gia đình bỏ, cha nhận?”
“Nếu một cô gái đi/ên ngốc, tâm cơ thâm sâu?”
“Nếu cô gái chê cậu học ít?”
Tôi vẫn nhớ năm bảy ngồi trên ngang cũ của Quân ca.
Vừa ăn dưa cậu.
Năm cậu mới mười lăm mười sáu, cổ họng lộ rõ khi nuốt.
“Quân này cậu muốn lấy vợ nào?”
Chàng trai tươi, lộ chiếc răng nhỏ.
“Da trắng mắt to, tóc bên, ăn dưa hạt.”
Lúc nhưng ăn dưa hạt cảm thấy no bụng.
Bà nội ôm Đại Mi, Tiểu Mi đến bên tôi.
“Cháu về đi, mưa rồi.”
Tôi gật đầu, hóa mắt đang ướt.
“Bà ơi, chân Quân bị ạ?”
Tôi hỏi bà.
Vì bảy bố lên thành phố học, nghỉ hè mới về thăm bà.
Nghe Quân đ/á/nh nhau bị g/ãy chân, nghỉ học, ai quản.
“Thằng bé đáng Nhỏ thông minh, nghịch ngợm nhưng học giỏi. Năm 9 hiểu đ/á/nh nhau với cháu trai bí bị đám đông đ/á/nh g/ãy Nó tức quá đ/ốt của họ, bị đuổi học, học nữa.”
Tôi: thôn... này phạm phải vào tù à? Cháu hắn bị bắt đó?”
Bà: “Thằng từ nhỏ đã hư, hành hạ làng.”
Tôi nhớ trắng bị nó đ/á/nh ch*t.
Hồi sáu bảy ôm x/á/c khóc đến khản giọng.
Quân cùng ch/ôn nó bên sông, như cậu trả th/ù nhưng nhớ rõ.
Vài về thành phố, nghỉ đông trở thì Quân đã bỏ học...
Tôi hướng mặt thở dài.
“Lần cậu về, hỏi trực tiếp.”
- Hết -
**Ngoại truyện 'Vé số ký ức':**
Nửa năm sau, Hồ Quân vẫn chưa về.
Liên lạc thưa dần, nhưng mơ thấy cậu càng nhiều.
Tuổi lăm sáu xuân đương mùa. thường thôi.
Bà nên bạn trai. Quanh đã triệt sản.
Thế định mở rộng qu/an h/ệ - học thêm, lấy chứng chỉ.
Nhưng học giờ?
Thạc sĩ? Thú y? Dinh dưỡng?
Tình hỏi bạn học cũ giờ làm bác sĩ: “Di chứng khập khiễng do g/ãy xươ/ng lâu năm, chữa không?”
Bạn tùy trường hợp, nhưng vật lý liệu cần thiết.
Thế đăng ký chứng xoa bóp liệu.
Hôm hồ nắng chang. đeo râm, cầm mỏng.
Đến tiếp tân: “Cho hỏi đăng ký lý liệu pháp đâu ạ?”
Nhân viên đầy thương cảm: “Đi thang máy sang lầu 3.”
Cảm ơn xong, định quay thì bị gọi lại.
“Cô một mình không?”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Cô tiếp tân người đối diện: “Anh bạn ơi, cô này lên lầu 3 nhé, cô liệu.”
Thì họ tưởng m/ù!
Định giải chợt thấy cán bị gi/ật nhẹ.
“Cứ đi, sau.”
Giọng đàn ông quen thuộc, chất giọng quê.
Tôi trước, người sau, đứa cầm chung cây ô.
Như thuyền lư, nhịp bước khập khiễng 1m7-1m8.
Cảm động thân khuyết tật còn kẻ m/ù như tôi!
Tôi buông quay lại, tháo kính: phải! là...”
“Trần Nhan?”
“Quân ca?”
Không ngờ gặp Hồ Quân đây.
Cậu đổi hẳn: g/ầy hơn, tóc c/ắt ngắn, áo mi kẻ như sinh viên mà hợp lùng.
Vừa mở miệng, giọng đặc sệt khiến bật cười.
“Anh thác mỏ sao? Sao đây?”
Quân gãi đầu: “Khai mỏ thì cần đào...”
Giáo viên ngang “Hồ Quân, chưa vào lớp?”
Cậu đỏ mặt: đây ạ!”
Tôi ngớ người: “Anh... học đây? Hai tháng nay ít liên lạc...”
Mặt Quân càng đỏ: “Tôi đăng ký tự học. Nghĩ nếu đỗ học thì... Còn tháng nữa phải chăm, dám làm phiền em.”
Tôi: “???”
Quân ca: “Vì mỗi lần nhắn tin mơ thấy...”
Tôi bật “Anh nhắn thì mơ!”
“Quân chân bị đ/á/nh trả th/ù cho trắng không...”
Mắt cay xè.
Quân ca: hẳn. Đơn giản nó, muốn đ/á/nh thôi.”
Tôi “Ai đ/á/nh còn chịu chạy? Dù nhận, cứ coi em.”
Quân gãi đầu: “Thế em... học liệu, phải tôi?”
Tôi buông ôm chầm lấy cậu.
Cần hỏi nữa sao?
Chẳng lẽ thật sự m/ù mới học xoa bóp?
Thực m/ù thật.
Bao năm qua, chưa thật sự ngắm bóng tình yêu.
- Hết -