Thật lạ lùng.
Hắn cũng biết buồn sao?
Chu Hạ Dã cứ thế nắm ch/ặt lấy tôi, một lúc lâu sau, giọng hắn run nhẹ:
"Hạ Dung, anh sẽ đuổi Hạ Tử Tiêu."
"Em cũng đoạn tuyệt với gã kia đi, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?"
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không.
Trong mắt hắn dường như thoáng chút... van nài?
Tôi bỗng thấy vô vị.
Nếu hắn nói những lời này sớm hơn, có lẽ tôi đã suy nghĩ lại.
Nhưng bây giờ chàng trai sinh viên kia vẫn đang đợi tôi, tôi đâu có thời gian chần chừ với hắn?
Tôi ngáp một cái, gạt tay hắn ra.
"Cút đi, chó tốt không chặn đường."
10
Sáng hôm sau, mùi cơm thơm phức trong nhà.
Tôi tưởng mình nhầm, vì không thích người lạ nên nhà tôi không thuê người giúp việc, chỉ có nhân viên dọn dẹp định kỳ.
Tôi đi chân trần ra phòng khách.
Chu Hạ Dã đeo tạp dề, tay cầm vá, ánh mắt vừa chạm vào cổ tôi đã vội lảng tránh, nụ cười gượng gạo.
"Đến ăn cơm đi, cánh gà sốt cola em thích nè."
Trên bàn là ba món mặn một món canh nóng hổi.
Có thể thấy hắn lâu không vào bếp, kỹ năng đã mai một. Cánh gà hơi ch/áy, rau cải nhúng nước quá lâu nên mềm nhũn.
Chu Hạ Dã xoa xoa tay vào tạp dề, có vẻ cũng nhận ra món ăn không được đẹp mắt:
"Lâu không làm, trình độ giảm sút rồi."
Tôi ngồi vào bàn, lòng chợt xao động.
Đã từ lâu lắm rồi tôi thường xuyên ăn những món này.
Lúc ấy Chu Hạ Dã chưa giàu có, chúng tôi sống trong căn phòng thuê chật hẹp, nhà bếp dùng chung.
Hồi đó tôi hay đ/au ốm, thể trạng yếu.
Đi khám bảo thiếu m/áu.
Chu Hạ Dã lúc ấy sự nghiệp vừa chớm, bận tối mắt nhưng ngày nào cũng về nấu cơm.
Tôi bảo tự nấu được nhưng hắn không yên tâm.
Hắn thường nói: "Không sao, anh không mệt."
Cánh gà sốt cola, rau cải xào, tôm xào cải thảo, canh tuyết nhĩ long nhãn.
Đây là những món tôi thích nhất.
Về sau Chu Hạ Dã nấu những món này thành thục, chỉ một tiếng rưỡi là xong, món nào cũng đẹp mắt.
Tôi quên mất đã bao lâu không được ăn rồi.
Kể từ ngày tôi lần đầu ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người hắn.
Tất cả chấm dứt.
Giờ đây chỉ vài năm ngắn ngủi, ngồi đối diện hắn dùng bữa, tôi thấy như cách một kiếp người.
Tôi nói với chút ngậm ngùi:
"Anh hà tất như thế?"
Đến nước này, còn ý nghĩa gì nữa?
Chu Hạ Dã xới cơm đầy bát, ngồi đối diện tôi tự nói:
"Anh nghĩ rồi, trước đây là anh quá đáng. Em biết đấy, đàn ông khó kiểm soát chuyện đó."
"Chuyện Hạ Tử Tiêu là anh không biết giữ thể diện cho em, em đuổi cô ta là đúng. Anh sẽ bảo trợ lý cho cô ta nghỉ việc."
"Sau này anh sẽ tự kiềm chế, chúng ta..."
Hắn ngập ngừng, giọng chợt r/un r/ẩy.
"Chúng ta đừng ly hôn nữa, được không?"
Tôi ngẩng mặt nhìn hắn.
Chu Hạ Dã luôn tự tin, quả quyết. Ngay cả khi ngoại tình vẫn nhìn thẳng mắt tôi nói:
"Phải, anh đã ngủ với cô ta."
Vậy mà giờ hắn tránh né ánh mắt tôi.
Tôi hiểu hắn quá rõ.
Hắn hoảng rồi.
Miệng tôi chợt nhạt vị, nhai cơm như nuốt sáp.
Giá như nửa năm trước hắn nói vậy, có lẽ tôi đã mừng phát đi/ên.
Bao năm bị hắn dày vò, tâm can tôi chỉ mong hắn quay đầu.
Yêu quá hóa m/ù quá/ng, mất đi lý trí.
Nhưng bây giờ...
Tôi chợt nhớ lời Trì Bách thì thầm bên tai tối qua.
Cậu ấy nói đúng.
Không được tôi yêu không phải tổn thất của tôi, mà là của Chu Hạ Dã.
Tôi sẽ không để hắn hành hạ mình thêm lần nào nữa.
Tôi lắc đầu:
"Thôi đi, cần gì nữa?"
"Có lặp lại cũng chỉ dẫn đến kết cục này."
"Sẽ không đâu."
Chu Hạ Dã đặt bát xuống, nhanh chóng kéo ghế ngồi sát tôi.