Hẳn là khách đến nhà, dù bố mẹ chẳng mấy tử tế nhưng nếu có trai đẹp ngắm thì cũng tạm tha thứ được.
“Đẹp không? Em cố tình m/ua cá betta về đấy, có giống tiên ngư Atlantis không?” Tôi bước tới đứng cạnh anh hỏi.
Hà Uẩn nghiêng đầu nhìn tôi: “Cá betta tốt nhất không nuôi chung với cá khác, đuôi cụp chứng tỏ nó đã bệ/nh, giai đoạn cuối sẽ ch*t.”
“Giang Lê, gu thẩm mỹ của em vẫn y nguyên, lòe loẹt rối mắt.”
Nghe câu này, tôi gi/ật mình ngẩng lên, giọng run khẽ: “Hà Uẩn… anh về rồi sao?”
Hà Uẩn nhìn tôi cười, giọng dịu dàng: “Ừ, anh về rồi, lần này không đi nữa.”
Hình như anh trưởng thành hơn trước, khuôn mặt thanh tú ngày xưa dần hòa làm một với hiện tại, rõ nét hơn hẳn.
Đôi mắt anh không đổi, vẫn đào hoa nhấp nháy, lông mày cong cong, trong đồng tử lấp lánh sóng nước êm đềm.
Tôi trừng mắt gi/ận dữ, phóng vút tới.
Hà Uẩn tưởng tôi muốn ôm, vô thức giang tay.
Nhưng tôi chỉ nhân đà xông tới vỗ một cái lên đầu anh: “Còn biết về! Còn biết về!”
Anh “ầm” một tiếng đ/ập vào bể cá, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Mẹ tôi nghe tiếng chạy tới, ngoáy tai bắt tôi xin lỗi.
“Ôi con bé Lê à, lớn nhanh quá, không sao không sao, va chạm chút đỉnh thôi mà.” Một phụ nữ ăn mặc thanh lịch bước lại.
Tôi nhận ra là mẹ Hà Uẩn, lùi một bước thoát khỏi mẹ, cười chào: “Bác năm mới vui vẻ ạ.”
“Năm mới vui vẻ nhé cháu Lê, đây là chút lòng của bác.” Bác Hà lấy từ túi ra phong bao đỏ dày cộp đưa tôi.
Phong bao đỏ đã sắp vào tay, đột nhiên bị mẹ tôi đẩy lại: “Nó lớn rồi, đưa phong bao làm gì, tôi cũng chưa đưa Hà Uẩn nữa.”
Hai người qua lại mấy hiệp, giằng co mãi.
Ngày trước có lẽ tôi đã từ chối, nhưng giờ đây trước miếu Nguyệt Lão tôi chẳng thèm ngó, chỉ quỳ dài trước miếu Thần Tài.
Tôi nhanh tay đón lấy phong bao, cười ngọt: “Cháu cảm ơn bác ạ!”
“Ừ, phải thế chứ!”
Cuối cùng mẹ tôi cũng đưa Hà Uẩn phong bao mới yên chuyện.
5
Mẹ tôi xếp bàn mahjong, dặn dò tôi phải tiếp đãi Hà Uẩn chu đáo.
Tầng một ồn ào, tôi dẫn anh lên ban công tầng hai.
“Vẫn ở cạnh nhà tôi à?”
Hà Uẩn gật đầu: “Đã thuê người dọn dẹp sẵn, tối nay có thể ở được.”
“Tưởng anh ở lại nước ngoài mãi cơ.” Tôi ngập ngừng nói khẽ.
Tôi và Hà Uẩn bạn thanh mai trúc mã, anh hơn tôi hai tuổi, từ nhỏ đã tự nhận vai anh trai.
Trong họ tôi vai vế cao, trẻ cùng trang lứa chẳng đứa nào chơi cùng, nên từ bé tôi đã quấn Hà Uẩn.
Đến năm tôi học lớp 10, bố Hà Uẩn trọng bệ/nh, nghe nói nước ngoài có chuyên gia giỏi, cả nhà anh chuyển hẳn đi, Hà Uẩn cũng chuyển trường.
Vì chênh lệch múi giờ, chúng tôi ít gọi điện. Hà Uẩn nói không muốn ảnh hưởng học hành của tôi nên giảm liên lạc.
Học hành của anh bên đó hình như cũng bận rộn, số lần về nước đếm trên đầu ngón tay, đây là lần đầu anh về ăn Tết.
Đâu đó pháo hoa rộ lên, từng chùm sáng lóe lên chiếu rọi đôi mắt Hà Uẩn, như sao trời lấp lánh, lấp lánh dòng chảy.
“Bác không cần dưỡng bệ/nh nước ngoài nữa à?” Tôi hỏi.
Hà Uẩn gật đầu: “Bác ấy nhớ món quê nhà lắm.”
Đột nhiên anh quay sang nhìn tôi, gió thổi tung mái tóc, áo khoác phất phơ: “Nhớ hồi bé em cứ đeo bám anh, đòi ngủ chung giường, ai can cũng chẳng được.”
Tiếng cười khẽ của anh vang rõ trong đêm vắng.
Tôi hừm một tiếng: “Im đi, sao không kể hồi nhà ngươi thích gặm chân mình, ảnh giờ vẫn treo nhà tao này.”
Anh lại cười: “Trẻ con nào chẳng gặm chân.”
Hà Uẩn đột ngột cúi sát quan sát tôi. Dáng người cao g/ầy khiến anh phải khom lưng.
Tôi đờ đẫn nhìn Hà Uẩn từ từ áp sát, khuôn mặt thanh tú phóng to trước mắt, hàng mi dày rung nhẹ theo hơi thở.
Tôi tròn mắt nhìn anh.
Anh vừa mở miệng định nói gì thì bị c/ắt ngang:
“Lê Lê, đừng hóng gió ngoài ban công nữa, mẹ nấu trà gừng rồi, xuống uống đi.”
Hà Uẩn lập tức đứng thẳng, mím môi không biết nghĩ gì.
“Lúc nãy anh định nói gì?”
“Không có gì, ta xuống đi.”
6
Mọi người cầm ly trà gừng, bố tôi lúc nào đã rời bàn mahjong, đang đeo kính xem điện thoại.
“Hà Uẩn, giờ cháu hơn hai mươi rồi, có bạn gái chưa?”
Hà Uẩn ngồi ghế đơn, hai tay nâng ly trả lời nghiêm túc: “Chưa, trước giờ bận học.”
“Con bé nhà tôi cũng chưa.”
Bố tôi đẩy kính thở dài: “Biết thế đừng cấm nó yêu sớm, giờ học hành bận rộn lại càng khó.”
Hà Uẩn đột nhiên lên tiếng: “Lê Lê trước yêu ai à?”
Tôi ngả người trên sofa: “Hồi 17-18 tuổi em chỉ lo cày cuốc, đâu có thời gian yêu đương, bố đừng có vô lý.”
“Ừ thì, hồi trước em còn từng...” Hà Uẩn chưa nói hết đã bị tôi bịt miệng.
Dù lòng bàn tay cong nhưng vẫn chạm vào vùng da quanh môi, hơi thở phả vào mu bàn tay ngứa ngáy.
Tôi dùng ánh mắt cảnh cáo anh đừng nói tiếp.
Vì đây lại là một trang sử đen khác của tôi.
Lần đó tôi lén bố mẹ dắt anh đi bar, đòi nếm thử rư/ợu.
Hà Uẩn khoát tay, chê ồn không chịu đi.