Có vẻ như Hứa Giai Ân đã nói gì đó với họ.

Tôi gật đầu, tự thu dọn đồ đạc.

Một bạn cùng phòng khác bắt đầu nói xỏ xiên: 'Tôi nói này, sao quần áo chẳng có nhãn hiệu gì, ban đầu còn tưởng là nghèo x/á/c, ai ngờ toàn đồ đặt may à.'

Hứa Giai Ân đặt mạnh chai nước xuống bàn, phát ra tiếng động lớn.

'Giang Lê, Dư Lạc đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với gia đình rồi, anh ấy vừa cầu hôn tôi.'

Không biết cô ấy còn muốn so đo gì nữa, tôi thở dài:

'Cô biết tên WeChat của Dư Lạc là gì không?'

Hứa Giai Ân ngây người nhìn tôi, như không hiểu ý tôi.

'Tất cả tài khoản mạng xã hội của anh ta đều tên Tân Di, avatar cũng vậy, cô tưởng anh ta thích hoa tân di ư? Thực ra không phải, người yêu đầu của anh ta tên là Tân Di.

'Mấy năm nay xung quanh anh ta không thiếu bạn gái, trên người họ đều có bóng dáng của cô gái đó, kể cả cô.'

Tôi nhún vai: 'Bảo anh ta chung tình thì cũng có nhiều chuyện lố bịch.'

Mặt Hứa Giai Ân tái nhợt, cầm điện thoại phóng ra khỏi cửa, bước đi loạng choạng.

Sau này nghe nói cô ấy cãi nhau to với Dư Lạc rồi chia tay.

9

Sau Tết Nguyên Đán, Hà Uẩn bảo muốn tham quan trường đại học của tôi. Tôi cười hỏi: 'Sao anh không muốn về thăm trường cấp 3?'

Anh lắc đầu đùa: 'Hồi đi học trường luôn nói 'trường là nhà', nhưng tốt nghiệp xong lại treo bảng 'Cấm người lạ vào trường'.

'Với lại trường cũ thì có gì thay đổi đâu, chi bằng đi xem trường đại học của em.'

Tôi dẫn anh đi xem bảo tàng hóa thạch nổi tiếng và thư viện 'sống ảo'.

'Nghe nói bên hồ Lục xây mới thủy cung lớn lắm, lần sau em muốn đi xem không?' Hà Uẩn hỏi.

Anh nói năng bao giờ cũng có chừng mực, khiến người khác dễ chịu.

Tôi gật đầu, cũng lâu rồi chưa đi chơi.

Trưa tôi dẫn anh đến nhà hàng nổi tiếng gần trường.

Quán trang trí đẹp, phục vụ lại chu đáo.

Hà Uẩn đi x/á/c nhận đặt bàn, tôi định đi vệ sinh.

Xoay người lại thì đ/âm phải ai đó.

Trà sữa trên tay cô ta b/ắn ra.

Một ít dính lên người tôi, phần lớn b/ắn vào người khác, thậm chí cả tóc cũng dính đầy.

Cô ta mặc váy trắng, vết trà sữa càng lộ rõ.

Tôi vội lấy khăn giấy: 'Xin lỗi, tôi không biết cô đứng sau. Lau đi nhé.'

'Giang Lê?'

Tôi ngẩng lên, hóa ra là Hứa Giai Ân.

Định bồi thường nhưng thấy là cô ta, tôi thôi.

Hà Uẩn nghe tiếng bước tới, nhíu mày: 'Có chuyện gì?'

'Va phải nhau thôi.'

Hứa Giai Ân thấy Hà Uẩn liền thay đổi hẳn. Dù đang rất lôi thôi nhưng lại có vẻ yếu đuối có tính toán.

Cô ta đứng đó khép nép, vén tóc sau tai, toát lên vẻ yếu đuối.

Tôi lại thấy ánh mắt đầy tham vọng quen thuộc.

'Không sao đâu Giang Lê, em biết chị không cố ý... Chị chỉ gh/ét em thôi... Em hiểu mà.' Giọng Hứa Giai Ân đã nghèn nghẹn.

Xung quanh bắt đầu xì xào, có người hỏi có cần giúp không.

Hứa Giai Ân cắn môi, người run nhè nhẹ: 'Em không trách chị, nhưng đây là chiếc váy rất quan trọng với em...'

Chưa dứt lời, Hà Uẩn đã nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: 'Nếu quan trọng thật thì sao lại mặc đi ăn quán bình thường?'

Đám đông xì xào bàn tán.

Hứa Giai Ân đơ người, nói khẽ với Hà Uẩn: 'Em là bạn cùng phòng của chị ấy... Chắc chị ấy gh/ét em...'

Hà Uẩn mặt lạnh như tiền: 'Chỗ rộng thế này sao cứ phải chen vào người khác?'

Anh quay sang gọi quản lý: 'Cho xem camera đi. Cô này bảo váy đắt tiền, nếu lỗi do chúng tôi sẽ đền. Còn nếu có người cố tình...'

Hứa Giai Ân cúi mặt, mắt láo liên.

'Thôi em không cần đền nữa! Em có hẹn rồi.' Nói rồi cô ta chuồn thẳng.

'Đuổi xong trà xanh rồi. Em có muốn đổi quán không?' Hà Uẩn hỏi khẽ.

Tôi lắc đầu: 'Cứ ăn ở đây. Em mời anh mà.'

10

Không khí ký túc xá ngày càng ngột ngạt.

Tôi từng định ra ngoài thuê trọ, nhưng trước có sinh viên thuê nhà bị t/ai n/ạn ch*t, phụ huynh làm ầm lên.

Trường sợ liên lụy nên cấm tiệt sinh viên ở ngoài, trừ trường hợp đặc biệt.

Thôi đành ở tiếp, coi như chỗ ngủ qua đêm.

Ban ngày tôi toàn ở thư viện.

Gần đây khoa tổ chức team building, thứ bảy tôi và mấy lớp trưởng đi m/ua đồ. Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi chia nhóm.

Đường khá vắng, người qua lại ít.

Đang đi thì có xe tải dừng sát, hai tên cầm gậy sắt xông tới.

Một tên có s/ẹo dài trông rất dữ, túm lấy tôi nhét vào xe.

Trong xe đã có người đợi sẵn, cửa đóng ầm, xe phóng đi.

Hai tay bị trói, mắt bịt vải đen.

Xung quanh có tiếng nói:

'Đại ca x/á/c định đúng đứa này không?'

'Đối chiếu ảnh rồi, chính nó.'

Tôi cố giữ bình tĩnh: 'Các anh cần tiền à? Gia đình tôi có tiền, để tôi gọi điện...'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm