Hoa Hồng Tranh Trà

Chương 8

11/06/2025 14:23

Dương Dương ngạc nhiên.

Tôi tỏ vẻ khổ sở, “Em không chắc nữa, cảm giác như anh ấy có ý với em nhưng chưa rõ ràng lắm.”

Dương Dương ôm mặt tôi, “Cưng ơi, thế này mà còn không rõ ràng á?”

Tôi gãi đầu, qua tối nay có vẻ đã rõ hơn chút.

Dương Dương xoa mạnh vào mắt tôi.

“Cậu làm gì vậy, đ/au đó!”

Cô thở dài, “Nhân tiện đà phát triển, lát nữa để tớ lo, cậu ngồi đây đừng về.”

Sau khi Dương Dương về, tôi ngồi yên chờ, tưởng cô ấy sẽ quay lại, nào ngờ đợi được Mạnh Thanh Xuyên.

“Sao anh lại đến, Dương Dương đâu?”

Anh lo lắng nhìn tôi, “Mọi người về hết rồi, em không sao chứ?”

“Em có sao đâu?” Tôi ngơ ngác.

Anh thở dài bất lực, “Nếu em thực sự để bụng, đ/á/nh cô ấy một trận cũng chẳng sao, em cũng là con gái, không cần nhường nhịn.”

Tôi bật cười, “Em chợt nhận ra, hình như chỉ có anh và Châu Kỳ coi em là con gái.”

Anh đưa tay xoa đầu tôi, cảm giác hơi kỳ lạ.

“Thôi, đừng khóc nữa.”

“Hả, khóc?” Tôi ngớ người.

Điện thoại đổ chuông, Dương Dương nhắn: “Đừng biến người mình thích thành bạn thân, hãy để họ xót thương cậu.”

Tôi: …

Ngẩng lên gặp ánh mắt Mạnh Thanh Xuyên, như thấy được “xót thương” trong lời Dương Dương.

Chẳng lẽ anh nghĩ tôi đang giấu nỗi đ/au, gượng cười?

“Mạnh Thanh Xuyên, cảm ơn anh hôm nay, phát ngôn thay em, ch/ửi đã quá!”

Anh nhíu mày, “Sao em cứ nghĩ anh ch/ửi cô ấy? Anh chỉ nói thật thôi.”

“Ừa ừa.” Tôi phì cười.

Thấy tôi cười, anh thở phào, “Vui chút chưa?”

Tôi giải thích: “Em không khóc, anh bị Dương Dương lừa rồi.”

“Em không cần giấu, buồn thì cứ nói.”

Tôi đành chịu không giải thích nổi.

Do Châu Kỳ gây chuyện, mọi người giải tán sớm. Tôi và Mạnh Thanh Xuyên dạo phố.

Suốt đường, anh tìm cách làm tôi vui, nghĩ tôi vừa khóc một mình.

Tôi bực mình: “Anh quan tâm em vui hay buồn thế, Mạnh Thanh Xuyên, anh thích em à?”

Anh dừng bước, sững lại: “Không phải em thích anh trước sao?”

“Có… à?” Tim tôi đ/ập lo/ạn.

“Thẩm Tình, đôi khi anh không hiểu nổi em. Anh tưởng mình đã thể hiện rõ rồi.”

Ánh mắt nghiêm túc khiến tôi không dám đùa cợt.

“Thẩm Tình, lần nào em cũng bảo Tưởng Minh chụp lén ảnh anh. Nó kể hết cho anh rồi.”

“Nó kể rồi? Thằng chó này!” Tôi đi/ên tiết, “Nó còn nói gì nữa?”

Mạnh Thanh Xuyên mặt cứng đờ, “Em tập trung vào trọng tâm đi.”

Tôi gặng hỏi: “Không! Nó còn nói gì?”

“Nó bảo em thèm muốn thân thể anh, hỏi anh có múi bụng không, còn nói…”

“Thôi im đi!” Tôi đã rõ – thằng khốn nói hết rồi.

“Nó nói đúng, em đúng là thèm anh.” Tôi buông xuôi.

Mạnh Thanh Xuyên mặt tối sầm, “Thẩm Tình, anh không vui.”

Tôi gật đầu, “Vì anh không thích em, em làm phiền anh. Đừng lo, từ nay…”

Anh ngắt lời: “Vì em không thực lòng thích anh, em chỉ ham…

“Em chỉ thích bề ngoài, không chạm đến trái tim.

“Gặp mặt thì quấn quýt, xa cách chẳng màng. Tưởng thích mà hóa ra không.”

Tôi choáng váng, n/ão CPU như ch/áy mạch. Dân IT suy nghĩ kỳ dị vậy sao?

“Mạnh Thanh Xuyên, trông lạnh lùng mà tình cảm phức tạp thế. Sao trước giờ em không thấy anh… đa sầu đa cảm?”

Anh im bặt, quay lưng bỏ đi.

“Ơ, lại sao nữa?” Tôi hối hả đuổi theo.

Mạnh Thanh Xuyên đưa tôi về tận nhà rồi đi, dù tôi nói đủ lời vẫn không đáp.

Bứt rứt quá, tôi tìm Lương San – cao thủ tình trường – giãi bày.

Lương San vừa nhậu về, say khướt nằm dài nghe tôi kể.

“Alo, còn tỉnh không?” Tôi tưởng cô ngủ rồi.

Ai ngờ cô bật dậy như cá đớp mồi: “Thẩm Tình, tớ thấy hai người hình như lộn kịch bản rồi?”

“Hả?” Tôi ngơ ngác.

Cô chế nhạo: “Cậu như tên sở khanh dụ dỗ xong vứt bỏ vậy.”

“Ý cậu là sao? Nói rõ đi.”

Cô thở dài nằm xuống: “Không phải tớ nói, mà cậu phải tự hiểu – cậu có thực sự thích Mạnh Thanh Xuyên không?”

Tôi do dự: “Có chứ… Khi thích ai đó, cậu cảm thấy thế nào?”

Lương San ngáp dài: “Tớ thích nhiều người lắm, không xuể cảm nhận.”

Tôi: …

Đang bối rối, Tưởng Minh lại gọi – khổ không lối thoát.

“Thẩm Tình, xin lỗi.” Câu này hắn nói nhàm rồi.

“Đừng xin lỗi. Cậu tính giải quyết sao?” Ý tôi là xử lý Châu Kỳ thế nào.

“Thẩm Tình, tớ biết Châu Kỳ sai. Nhưng trước đây cô ấy hiền lành lắm. Lúc tớ theo đuổi, cô ấy dễ thương mà.”

“Rồi sao?”

“Tớ… không thể chỉ thích ưu điểm mà không chấp nhận khuyết điểm. Tớ cần thời gian suy nghĩ, nói chuyện nghiêm túc.”

Thôi xong, hắn không nhận ra từ đầu đã bị lừa.

“Cút!” Tôi cúp máy.

Chuyện tình cảm của hắn không tiện can thiệp. Nhưng Châu Kỳ dám xem tr/ộm dữ liệu tài chính, tôi phải giúp hắn đề phòng. Dù sao cũng là bạn từ bé.

Tôi nhắn Trương Nhất Nhất: “Nhà nguy, về gấp, bao giờ ra núi?”

Nhất Nhất như đã xuất gia quên đời, cần hắn về khai sáng cái đầu yêu đương m/ù quá/ng kia.

6

Từ hôm đó, Mạnh Thanh Xuyên im bặt. Tôi sốt ruột, nhưng nghĩ lại: trước giờ đâu có hay gặp riêng?

Lương San bảo không phải sốt ruột, là tương tư.

Cô không nhịn nổi: “Kêu ảnh ra đây là xong mà?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
210.79 K
7 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
8 Đừng bỏ anh Chương 13
10 Ân Trường Thọ Chương 23
11 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm