Thành Lâm cầm điện thoại, lướt lên xuống.
"Chủ yếu mấy ngày trước, không biết có cao thủ nào đào được ảnh cũ của cậu và gã họ Tưởng... đúng là kỳ quái."
Tôi cũng nghĩ giống Thành Lâm.
Thời điểm yêu Tưởng Duật Châu, tôi vừa ký hợp đồng với công ty giải trí chưa lâu.
Người quản lý yêu cầu đời tư không bị truyền thông phơi bày.
Vì vậy suốt thời gian dài, tôi và Tưởng Duật Châu hẹn hò, du lịch.
Cả hai đều có cảm giác dè dặt.
Sợ bị chụp lén.
Thành Lâm tìm ra một tấm ảnh.
"Này, thật sự có người đào được ảnh cậu và tên khốn Tưởng ba năm trước ăn chung kìa!"
Trong ảnh, hai chúng tôi trong một quán ăn nhỏ.
Trên bàn chỉ đơn giản hai món.
Góc máy có lẽ chụp từ cửa sổ bên ngoài.
Hai chúng tôi nhìn nhau cười.
Như thể trong mắt chỉ có nhau.
Tôi liếc nhìn tấm ảnh, không lướt xuống nữa.
Bây giờ, tôi lười nhớ lại tâm trạng ngày xưa.
"Vậy là bây giờ mọi người nhận ra, người mà Tưởng Duật Châu chờ ba năm, thực ra là tôi?"
Tôi nhếch mép cười tự giễu.
Dù sao cũng sống trong giới giải trí nhiều năm, bình luận trên hot trend dùng ngón út cũng đoán được.
Chẳng qua chỉ vài câu đại loại —
Ngọt ngào quá, tiếc quá.
【Tưởng Duật Châu chờ ba năm nhưng không có kết thúc đẹp...】
【Cố tình nghe buổi diễn của cậu, nhưng nhân vật chính đã không còn là tôi...】
【Rõ ràng Tưởng Duật Châu sâu nặng tình cảm thế, sao Kỷ Thư lại bỏ đi aaaaaa!】
【Mỹ học BE.】
Tôi chỉ cần nghĩ tới.
Đã thấy buồn nôn (Yue).
Mẹ kiếp, rốt cuộc ai rảnh rỗi đào chuyện cũ vậy hả.
Thành Lâm lại cầm một quả cam, từ tốn bóc vỏ.
"Đoán đúng một nửa." Cô ấy chọc vào má tôi, kiên trì đút cho tôi ăn.
"Mấy ngày trước, mọi người đúng là cảm thán như vậy."
"Nhưng sau đó, lại có một đại gia xuất hiện."
"Nói rằng sự thật không phải như mọi người tưởng tượng."
21
Đại gia?
Đại gia nào?
Thành Lâm nhẹ nhàng nói hai chữ.
"Lý Đá/c."
Tôi nghĩ một lúc, nhớ ra cái tên này.
Là người giàu nhất năm đó mà tôi đã c/ầu x/in để gọi vốn cho Tưởng Duật Châu.
Cũng là người dẫn đến việc tôi và Tưởng Duật Châu chia tay.
Cọng rơm cuối cùng.
Lý Đá/c giữ vị trí giàu nhất phương Bắc hơn chục năm, gần đây mới bị Tưởng Duật Châu soán ngôi.
Nói là soán ngôi, cũng không hoàn toàn chính x/á/c.
Giống như ông ấy tự bỏ đế chế thương mại của mình.
Ba năm trước, trong một vụ t/ai n/ạn xe nghiêm trọng, vợ và con trai út của ông không may qu/a đ/ời.
Chỉ còn lại một mình ông.
Từ đó, ông bắt đầu chuyển giao phần lớn cổ phần cho bạn bè đồng nghiệp thuở khởi nghiệp.
Rồi dần rút khỏi ban quản lý công ty.
Vào đại học, dấn thân vào nghiên c/ứu khoa học mà ông luôn muốn làm.
Mấy ngày trước, khi ai đó đào ra qu/an h/ệ cũ của Tưởng Duật Châu và tôi.
Ông đang giảng bài cho sinh viên.
Là nhóm có tinh thần hóng hớt nhất, một sinh viên trực tiếp giơ tay hỏi.
"Thầy Lý, thầy có biết Tưởng Duật Châu không, thầy nghĩ gì về tin đồn gần đây của anh ấy?"
Bên dưới lập tức ồn ào hò hét.
Lý Đá/c cũng không né tránh.
"Tôi thật sự từng gặp riêng cả hai người họ."
Ông đặt viên phấn xuống, dựa người lên bục giảng, tạo dáng hồi tưởng.
"Nói thật, tôi ấn tượng sâu với bạn gái của Tưởng Duật Châu, ca sĩ Kỷ Thư hơn."
Một sinh viên lại cười phấn khích.
Ông cười giơ tay ra hiệu im lặng.
"Không phải như các em nghĩ đâu."
"Lúc đó tôi và Tưởng Duật Châu có chút mâu thuẫn, Kỷ Thư tới xin giúp cho anh ta."
"Dù không phải thói quen tốt, nhưng trong những dịp như vậy, khó tránh phải uống rư/ợu."
"Lúc đó trên bàn có ba ly rư/ợu trắng nồng độ cao."
"Cô ấy uống liền ba ly, ngay lập tức mặt mày tái mét... Mãi sau này tình cờ tôi mới nghe nói, cô ấy bị bệ/nh tim, lúc đó suýt xảy ra chuyện."
"Trời ơi!" Sinh viên của Lý Đá/c kêu lên, "Họ yêu nhau thế, sao lại chia tay?"
Lý Đá/c lắc đầu.
"Sau đó tôi gọi điện cho Tưởng Duật Châu, vốn định tái đầu tư... nhưng rốt cuộc hợp tác không thành. Anh ta và Kỷ Thư chia tay, mà anh ta luôn nghĩ đó là do chúng tôi có chuyện gì?"
Nói tới đây, Lý Đá/c cười mỉa mai một tiếng.
"Bạn gái vì anh ta sức khỏe cũng không màng, nhưng anh ta lại không thể cho chút tin tưởng tối thiểu."
22
Mấy ngày tôi nằm viện, không xem tin tức mấy.
Đoạn đối thoại này của Lý Đá/c với sinh viên bị quay lại, đăng lên mạng.
Thành Lâm nói, nếu bình luận đều đứng về phía Tưởng Duật Châu, cô sẽ không kể cho tôi.
Quả thật như Thành Lâm nói.
Lý Đá/c dù đã ẩn dật.
Nhưng vị thế trước đây trong giới khiến lời ông có độ tin cậy cao —
【Không phải chứ? Kỷ Thư bị bệ/nh tim, vì dự án của Tưởng Duật Châu, còn uống một hơi ba ly rư/ợu trắng trong tiệc rư/ợu, là ý này hả mọi người?】
【Bạn không nhầm đâu, quan trọng là bệ/nh tim suýt phát tác mà tổng giám đốc Tưởng của chúng ta còn không trân trọng nữa.】
【Phù phù, đồ khốn tránh xa!】
【Tưởng Duật Châu có biết cô ấy từng tốt với anh ấy thế không?】
【Biết rồi, liệu anh ta còn để lạc mất cô ấy không?】
Tôi nghỉ ngơi mấy ngày trong viện, người gần như khỏe hẳn.
Lâm Tồn giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
Đồng thời lái xe tới đón.
Tay trái anh xách túi lớn túi nhỏ, tay phải bị tôi nắm ch/ặt.
"Tiệc đính hôn lần trước không thành." Lâm Tồn bóp nhẹ lòng bàn tay tôi, "Bạn học Kỷ, có muốn bù một cái không?"
"Thôi đi..."
Tôi nhăn mặt.
Vốn dĩ không thích những dịp như vậy.
"Hay bỏ qua thủ tục này, trực tiếp kết hôn luôn đi."
Lâm Tồn cười.
"Tôi cũng đang nghĩ vậy. Hay vài ngày nữa, chọn ngày, đi đăng ký kết hôn nhé."
Tôi và Lâm Tồn đồng ý ngay.
Vừa đi vừa bàn chọn ngày nào đăng ký.
Không ngờ vừa ra cổng bệ/nh viện, có người gọi tên tôi từ phía sau.