「Bao giờ tôi mới thành đại gia nhỉ, cái đứa bạn gái vô dụng của tôi ơi?」
Thế nhưng chuyện này chưa kịp gây bão thì một vụ n/ổ lớn hơn đã bị phanh phui.
——Phó Tuyết Sinh chính là nam sinh viên bị tôi 『nuôi』.
Có người không tin, gõ bàn phím biện hộ thay cậu ta:
『Không phải đâu, mọi người không thấy logic này vô lý sao? Phó Tuyết Sinh là cháu trai của Phó Cẩm, bản thân cậu ấy đã là rich kid, cần gì phải để người khác bao nuôi?』
Thế nhưng câu chất vấn này còn chưa kịp dậy sóng đã bị chính chủ khẽ khàng thừa nhận: 『Đúng là tôi.』
Còn người châm ngòi cho cuộc khủng hoảng truyền thông này, giờ đây đang đứng dưới tòa nhà văn phòng của tôi, ngước mắt nhìn về hướng tôi đang đứng. Khoảnh khắc ấy khiến lòng tôi chợt xao động, như thể xuyên thời gian trở về cảnh tượng ngày chúng tôi chia tay.
Không.
Nên nói là cảnh tượng trước khi tôi đơn phương rời đi.
......
15
Ngay từ trước khi tôi và Phó Tuyết Sinh đến với nhau, bố tôi đã âm thầm rèn giũa năng lực quản lý của tôi. Dù bận rộn ngập đầu, tôi vẫn cố dành thời gian trống để mỗi ngày đều được gặp Phó Tuyết Sinh.
Thế nhưng có một khoảng thời gian tôi bận đến mức không ngóc đầu lên nổi. Khi nghe giọng nói của Phó Tuyết Sinh vang lên từ điện thoại, tôi chợt tỉnh như người vừa trở về từ cõi mộng.
Tôi vớ lấy chìa khóa, phóng xe đến địa điểm cậu ấy nhắn tin. Khi tôi đến đồn cảnh sát, thấy cảnh Văn San đang áp sát Phó Tuyết Sinh đang ngủ say. Tư thế và biểu cảm của cô ta lộ rõ ý đồ không cần nói thành lời.
Tôi dựa cửa, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sắt. Tiếng động tuy nhỏ nhưng đủ đ/á/nh thức Phó Tuyết Sinh, khiến Văn San hoảng hốt không kịp che giấu.
Phó Tuyết Sinh nhíu mày nhìn Văn San, dường như muốn nói gì đó. Nhưng khi quay đầu thấy tôi, cậu ấy sững sờ, lập tức đẩy Văn San ra xa.
Cậu bước dài đến gần tôi, há miệng định giải thích. Tôi lạnh lùng băng qua người cậu, trao đổi với cảnh sát về thủ tục liên quan.
Sau khi làm việc với cảnh sát, hiểu rõ đầu đuôi sự việc, tôi nhìn trời tối đen ngoài cửa, xoay chiếc chìa khóa trên tay mà thấy buồn cười.
Tất cả chỉ vì có kẻ quấy rối Văn San, Phó Tuyết Sinh liền xông vào ẩu đả. Một người luôn biết tiết chế như cậu lại để mình sa vào đồn cảnh sát, thậm chí cần tôi đến giải c/ứu.
Thực ra tôi muốn chất vấn cậu ấy ngay lúc ấy. Nhưng còn quá nhiều việc đang chờ tôi xử lý. Tôi đã bỏ dở mọi thứ chỉ vì một cuộc gọi của Phó Tuyết Sinh, nhưng trên đường về lại chẳng còn chút tâm trạng nào để gặp cậu.
Vì thế tôi chỉ lạnh nhạt dặn dò: 『Em đang rất bận, có gì thì liên hệ thư ký của chị.』
Rồi không ngoảnh lại mà đi.
16
Sau lần đồn cảnh sát, công việc của tôi gặp toàn trắc trở. Hình ảnh Phó Tuyết Sinh, Văn San cùng những sự kiện lặt vặt gần đây cứ xoay vần trong đầu.
Trong thời gian này, Phó Tuyết Sinh có gọi cho tôi vài cuộc, nhưng tôi đều không nghe máy vì đang họp. Sau đó, cậu ấy lại giương vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, không chủ động gọi cho tôi nữa.
Rồi Văn San hẹn gặp tôi. Hiếm hoi tôi dành chút thời gian tiếp cô ta. Như dự đoán, cô ta buông lời đe dọa kiểu dành cho những cô gái ngây thơ.
Tôi cười đáp: 『Văn San, Lâm Niệm này đối với tình cảm là dứt khoát. Nếu Phó Tuyết Sinh thực sự như lời em nói, hai người tình trong như ý, chị đương nhiên không thích dính vào chuyện tình cảm của người khác. Nhưng hai người lớn lên bên nhau từ bé, bao năm qua sao vẫn chưa đến được với nhau?』
Câu nói này cố ý chọc thẳng vào nỗi lòng cô ta, nhưng cũng là sự thật. Lúc đó tôi tự tin nghĩ, nếu họ thực sự hợp nhau, sao Phó Tuyết Sinh lại đồng ý yêu tôi?
Và ngày chúng tôi chính thức thành đôi, tôi đã nói rõ với cậu ấy: Nếu không muốn, tôi sẽ không ép buộc. Phó Tuyết Sinh không từ chối.
Kinh nghiệm và vốn sống lúc đó khiến tôi quá tự tin. Nhưng khi tôi và Văn San cùng bị đống đổ nát của quán cà phê xập xệ vùi lấp, Phó Tuyết Sinh hoảng hốt chạy về phía cô ta, niềm tin đó bắt đầu lung lay.
Rồi trước cửa phòng cấp c/ứu, tôi nghe cậu ấy khàn giọng năn nỉ bác sĩ: 『Xin bác sĩ c/ứu cô ấy! Cô ấy thực sự rất quan trọng với em!』
17
Tôi không phải người thấy bóng tối đã vội kết tội. Vì thế sau đó tôi tìm Phó Tuyết Sinh đối chất. Tôi hỏi qu/an h/ệ giữa cậu và Văn San thực chất là gì? Liệu có đúng như lời cô ta nói, tôi mới là kẻ thứ ba m/ù quá/ng?
Phó Tuyết Sinh mím ch/ặt môi, chỉ lặng lẽ nói 『Không phải』, ngoài ra không giải thích gì thêm. Cậu ấy đang gi/ận. Lý do khiến tôi buồn cười: Khi tôi tìm cậu, tình cờ gặp một người bạn làm ăn. Anh ta tốt bụng đỡ tôi khi tôi suýt ngã, vô tình bị Phó Tuyết Sinh nhìn thấy.
Cậu ấy trợn mắt gằn giọng hỏi người đó là ai. Chưa bàn đến mối qu/an h/ệ m/ập mờ giữa cậu và Văn San, tính khí tôi đâu để cậu ta chất vấn.
Vì tức gi/ận, tôi cố ý nói đùa đó là người đàn ông mới tôi để mắt tới. Bản tính Phó Tuyết Sinh vốn được tôi nuông chiều từng ngày. Trước mặt tôi, cậu luôn ở thế cao, được tôi dỗ dành, chiều chuộng.
Vì thế cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, từ chối trả lời mọi câu hỏi về Văn San. Nhưng với tôi, điều đó chẳng khác gì thừa nhận.
Thế nên ngày tôi rời đi, tôi không báo trước. C/ắt đ/ứt dứt khoát. Rời đi không lưu luyến.
18
Phó Tuyết Sinh dưới lầu không hề che mặt. Cậu ấy dần bị nhận ra. Đám đông xôn xao, nhưng cậu vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định hướng về tầng cao. Tôi khẽ cười, quay lưng khỏi cửa sổ. Dù sao, chúng tôi đã là người dưng...