Anh ấy ngập ngừng, "Không tốt cho sức khỏe đâu phải không?"
Mặt tôi đỏ bừng lên thêm.
"Em đã hơn 20 tuổi rồi, sao không được xem? Mấy đứa học sinh cấp 3 17-18 tuổi còn xem được cơ mà." Tôi phản bác.
"17-18 tuổi?" Anh nhìn chằm chằm, "Hồi đó em cũng xem rồi à?"
Tôi:......
Anh cúi xuống bóp cằm tôi: "Nói đi, hồi đó ngày nào cũng bảo ở phòng làm bài tập, thực ra là xem mấy thứ này hả?"
Khoảng cách quá gần khiến tôi không dám nói dối: "Không phải ngày nào..."
Anh trừng mắt: "Không nghe lời như vậy?"
Có lẽ lần đầu tiên anh cảm nhận được sự thất bại trong giáo dục của mình, thở dài ngao ngán.
"Hồi đó trong đầu em nghĩ đến đàn ông nào?" Anh lại hỏi.
Tôi im lặng nhìn anh.
Nhưng anh dường như đã biết đáp án, vừa kinh ngạc vừa bất lực: "Từ nay không được xem nữa."
"Vì sao?"
Câu chưa dứt, anh đã bế tôi lên, ép vào cửa hôn say đắm.
"Em nghĩ vì sao? Coi anh là đồ trang trí à?"
Một nụ hôn dài kết thúc, anh buông tôi ra.
Không có chuyện tôi mong đợi xảy ra, lòng đầy thất vọng.
"Sao thế?" Anh xoa đầu tôi, "Chưa đủ à?"
"Chưa đủ... Chú có thể ở lại cùng em không?"
Anh nhìn tôi một lúc: "Muộn rồi, không được."
Quả nhiên anh không ổn.
"Em không có ý đó, chỉ muốn ở bên chú thôi, không làm gì cũng được." Tôi ngập ngừng, "Yêu nhau lâu rồi mà em vẫn cảm thấy bất an."
"Không làm gì?" Anh cười nhếch mép.
"Thật mà! Em biết chú sức khỏe không tốt, em hiểu được."
"Sức khỏe không tốt?" Anh nhíu mày, "Phía nào?"
Tôi có nên nói ra không? Sợ tổn thương lòng tự trọng của anh, thật khó xử.
"Là... chuyện đó ạ."
Anh bật cười gi/ận dữ: "Ai nói với em thế?"
Nói rồi anh ôm lấy đầu tôi, hôn xuống đắm đuối.
Lần này anh không buông tha, cười như cáo già: "Đã cho em cơ hội chạy trốn rồi, sao vẫn có thỏ con tự đưa mình vào cửa miệng sói thế?"
23
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã chỉnh tề trong bộ vest, ngồi họp video trong phòng làm việc. Vẻ nghiêm túc khó liên tưởng đến con người đêm qua.
Thấy tôi bước vào, anh gõ nhẹ mặt bàn ra hiệu đưa ly sữa. Nhưng giờ tôi đ/au ê ẩm cả người, chẳng thiết ăn uống.
"Ngoan." Anh đưa sữa bắt tôi uống cạn, rồi quay lại màn hình: "Tiếp tục."
Anh ép tôi nghỉ phép một ngày: "Anh nghĩ em cần nghỉ cả tuần."
"Chú cũng biết chứ!" Tôi muốn đ/á/nh anh.
"Xin lỗi, không nhịn được."
Nhưng tôi chỉ nghỉ một hôm đã đến công ty. Chúng tôi vẫn giữ qu/an h/ệ cấp trên - nhân viên. Gặp nhau trong thang máy cũng giả vờ không quen.
Anh đợi mọi người xuống hết rồi chỉ vào cổ tôi: "Mai mặc áo cổ cao vào."
Tôi lấy điện thoại soi thì thấy một vết hôn đỏ chót. Quay lại trách móc, anh chỉ cười: "Xin lỗi."
Tôi khổ sở vì sự nhiệt tình thái quá của anh: "Chú bị bệ/nh à? Đừng qu/an h/ệ quá nhiều, hại sức khỏe."
"Ai bảo anh bị bệ/nh?"
"Em thấy th/uốc trong phòng chú rồi."
Tôi kể về lần phát hiện th/uốc cấp c/ứu tim mạch của anh. Nghe xong anh bật cười: "Nhà nào có con nhỏ đi học mà chẳng dự trữ th/uốc cấp c/ứu? Anh m/ua vì sợ dạy em học mà tăng xông đấy."
Thì ra anh hoàn toàn khỏe mạnh.
"Xin lỗi, em ng/u ngốc thế sao?"
Trước nay tôi luôn nghĩ mình học giỏi, IQ cao. Những lời khen khi giảng bài khiến tôi tưởng anh thích được dạy tôi.
Hóa ra...
"Vì em thương anh yếu đuối, tối nay anh giao hết cho em nhé, đừng ngại."
Tôi: ?
Sau này tôi mới biết, trước nay anh không động đến tôi là để cho tôi thời gian suy nghĩ: "Có việc một khi làm rồi sẽ không quay đầu được."
"Hơn nữa anh cần thời gian đệm, sợ em hối h/ận."
"Còn giờ?"
"Vì em muốn, với tư cách bạn trai, anh có nghĩa vụ làm em vui."
"Tận tâm" đến mức này thì tôi thật sự cảm ơn anh.
24
Sau thời gian mặn nồng với Lục Minh, tôi dọn về ký túc xá để ôn thi cao học. Anh quá ảnh hưởng đến việc học.
"Cô bé của anh ham học thế." Anh vẫn như xưa, tối tối ngồi cùng tôi ôn bài. Nhưng tôi luôn bị anh khiến xao nhãng.
"Em phải sống cuộc đời mình mà, chú từng dạy thế."
"Vậy trong cuộc đời em có anh không?" Tôi không trả lời.
Nhưng thực ra mỗi nỗ lực của tôi đều hướng đến ước mơ, mà đích đến của ước mơ ấy chính là anh.
"Sao không ôn thi ở nhà? Anh không làm phiền em."
Tôi kéo vali nhìn anh vừa tắm xong quấn khăn, lắc đầu. Anh không làm phiền, nhưng tôi không kìm lòng được.
"Em về trường thôi." Suýt nữa tôi đã mềm lòng.
"Khi nào về?"
"Thi xong."
Anh nhăn mặt tính toán: "4 tháng?"
"Ừ."
"Khó nhịn quá."
Anh không vui nhưng tôn trọng quyết định của tôi. Anh đưa tôi về ký túc, thay ga giường, m/ua đầy đồ ăn vặt, dặn dò tỉ mỉ.
"Đừng áp lực, trượt cũng không sao."
"Không đời nào!"
"Được rồi, muốn về nhà thì gọi anh."
Nhìn bóng anh khuất sau góc phố, tôi đứng trên ban công ngẩn ngơ. Thực ra không chỉ mình tôi nỗ lực.
Anh cũng bận rộn đàm phán dự án mới. Bạn bè trêu: "Giàu thế rồi còn cày như trâu, bọn này sống sao nổi?"
Anh cười: "Không thể, phải nuôi vợ."
"Con bé cháu gái đó à? Nuôi 20-30 năm nữa là nó lấy chồng, đâu cần chú nuôi."
Anh lặng đi: "Trước anh cũng nghĩ thế, nhưng giờ... đã lỡ sa lưới rồi."
"Nghiêm túc đấy à?"
"Thật sự yêu nhau rồi?"
"Đúng là đặc biệt thật, hồi xưa đã thấy ánh mắt cậu nhìn nó khác lắm, cưng chiều hết mực mà còn cãi."