Hồ Bị Giam Cầm

Chương 3

15/06/2025 08:15

Thái xem thương, nói rằng đó cào loài thú nanh vuốt nhọn. Chỉ một kích mạng, xuyên thấu moi cả lẫn thịt. Người cung nghe báo đều rùng mình ớn Tiếng tán xôn xao về việc thú dữ nào dám xâm nhập hoàng cung ngặt thế này. Bỗng có kẻ r/un r/ẩy thét "Hồ... hồ tinh!"

Cả đám bặt nghẹn họng. lát sau, hèn nhát ấy lảo đảo ngã xuống đất. Ta cột trụ phá cười, mặc những ánh kh/iếp s/ợ đang ch/ặt đầy xiềng xích loảng xoảng. Nước đọng khóe mắt: "Vẫn sớm lắm." Đây viên đầu tiên thôi.

7.

Cái Tiểu chẳng làm sóng gió gì. Hậu cung vẫn sống bóng m/a ám ảnh, có điều những tiếng thào bóng tối dày đặc. ấy, kinh thành hạn hán triền miên, mây dày vần vũ trên nóc cung, ngột ngạt thấu xươ/ng. Mùi tanh nồng xộc mũi khiến vội vã múc giếng lẫn tia nuốt cổ - lợn nái bị đóng dấu mình.

Ta bị đời ch/ửi rủa, đ/á/nh nhổ mặt. gi/ận hờn chi, thương nhìn họ. Dù nửa nửa yêu, ít ra chút Người đâu lại nỡ gi/ận dữ với heo sắp bị x/ẻ thịt?

Tân trở về tẩm điện phụ hoàng trưa thứ bảy. Dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, gương mặt ửng dưới tấm cừu lộng lẫy - dấu hiệu kẻ được sủng thấm Nàng phớt lờ hung về Tiểu Tình, khẽ tay: "Đem ch/ôn được", rồi tiếp tục trang điểm trước gương đồng. Cung xì xào nàng bị hồ nhập, khích tối: Mau rồi. Mẹ đã nếm mùi nhục dục, làm sao kìm được bản năng hoang dã huyết quản? Hồ đa tình mà q/uỷ kế. Đa tình nên dung thứ bội, q/uỷ kế nên trước khi ăn thịt, phải vặn vẹo mồi chưởng tâm.

8.

Bệ/nh đi/ên trầm trọng. Hắn trốn dậy canh ba ra thiện phòng. Ban ngủ lịm, đêm lại q/uỷ đói vờ. Lũ đầu hầu sau thấy hắn ăn xong lại dần lơ là. mặc ngày diện phục lộng lẫy quấn lấy phụ hoàng. Nhan nàng thêm mỹ lệ, căng bóng ngọc, môi đỏ tươi tựa hút tươi. Mỗi lần nàng cởi tỳ hầu cận phải bịt mũi. Nhưng cứ khoác tấm cừu kia, phụ hoàng lại đắm rời.

Nửa tháng sau, quý hoài trở thành mồi đầu tiên. Hắn bị vệ quả tang đang ăn thịt gà sống thiện phòng. Khi bị giải tới trước mặt quý phi, mặt mày dính đầy me lẫn vũ. "Nh/ục nh/ã cho hoàng tộc!" che mặt giọng đầy gh/ê t/ởm: hắn tới Tâm điện, để ô cung ta."

Đi ngang ta, thất thần đảo lo/ạn, bỗng ngoác miệng cười: "Ngon lắm! Thật ngon!" Ta tay lớn, thầm nghĩ mẹ quả uổng công thương yêu, cùng có chút dáng vẻ hồ rồi. bị lôi hỗn sai tỳ dùng cành bách quét đất xua tà, khi thoáng thấy lại phẫn nộ: "Tống cổ tỳ này đi! Q/uỷ đầy mình, hoàng nhi!"

9.

Sáng sau, tới Ngự thư phòng. Đêm biến mất hồi âm, có chiếu phế truất khắp đình khi gà gáy. đường đi, mấy vệ khiêng tải nhễ nhại thứ dịch nhờn hôi Khi họ rẽ góc cánh tay trẻ phủ đầy trắng lủng lẳng thò ra - tựa chân non thú sơ sinh. Ta hiểu đã tận số.

Phụ hoàng ngồi bẹp trên án khô. Gương mặt từng hoặc giờ lớp nhăn nhúm bọc xươ/ng, tái tờ giấy gấp. đ/á đầu gối quỳ, nịnh nọt: "Bệ nương nương lời vẫn an lành." hoàng tay đuổi lui tả hữu, đục ngầu chậm rãi ta: "Hồng Nương..." khàn xát cát: "Trẫm bất đắc dĩ. Con lai yêu kế Trẫm đã ngươi tước vị, nhưng ngươi yêu... những đêm chiêu hạnh, trẫm chưa từng chợp mắt..."

Ta lặng nghe hắn lảm nhảm, nhớ lại hình ảnh mẹ đêm đêm ngồi cung điện trống trải ngước nhìn nguyệt thở dài. Vĩnh kết đồng tâm. Đến vẫn lời thề kẻ bội "Hồng Nương... hãy cầu mưa cho trẫm..." hoàng vờ nắm ch/ặt bào: "Trẫm thiên đạo, muốn làm thiên yên sao khó thế..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm