“Lục Miễn, đi/ên à?”
Lục trên cao nhìn xuống vẻ kiêu ngạo.
“Thời Vãn, mấy ngày nay là như cồn, nhưng vẫn rơi tay ta.”
“Giống như ngày trước.”
Tôi gắng bình tĩnh, ngẩng đầu “Lục Miễn, cuộc gì?”
“Tất nhiên là tìm rồi.”
Tôi cười: “Chẳng hiểu lấy mũi nào mà đòi Rõ ràng là sau đó nhiều trêu chọc Đây là kẻ x/ấu tố cáo ngay.”
Lục chợt điều gì, gi/ận tay tôi: “Đừng tưởng biết, tiếng hú đó là bày trò không? đời chưa bao nh/ục nh/ã này!”
Hóa quá ng/u.
Tôi nhìn Tâm Nhu bên.
“Còn cô? Giữa chúng gì to tốn công tính hại này?”
Giang Tâm Nhu trừng mắt nhìn chằm chằm tôi.
“Thời Vãn, danh bạ lưu cho là gì không? — hiểu chưa? Nếu phải cô, yêu Chước. Họ phải ủng cặp đôi chúng tôi, là gì? thích ấy suốt tám trời, so được không?”
Tôi đáp: “So độ vô liêm sỉ người, đương nhiên thể sánh bằng.”
Giang Tâm Nhu mày hằn “Khéo mồm đấy, đợi đây hai ngày rồi sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Lục sốt ruột thúc giục: “Được nữa, đó trước đi, sẽ dấu dấu vết.”
Tôi hoảng hốt: “Lục Miễn, dám!”
Nếu lại, dù gào thét từ đất rất nhỏ.
Người tìm ki/ếm sẽ khó phát hiện hơn, việc thức ăn nước uống, nếu trời tối nhiệt độ hạ xuống, khó mà chịu hai ngày.
“Có gì dám? À, lát nữa món quà lớn.”
Lục nhanh tay dùng cành cây lại, còn khe hở nhỏ, dừng tay rồi nở nụ cười đ/ộc á/c.
Thế thấy tay xuống vùng quần.
Tôi cuống quýt m/ắng: “Đồ khốn, định gì đó!”
Lục cười khành khạch: “Người ba việc gấp, cảm nhé.”
Hắn rõ ràng nh/ục tôi.
Tôi bịt mắt co rúm góc dám nhìn.
“Bảo ngày trước cho vào, nay phải trút gi/ận mới được.”
Lục định kéo khóa quần, ti/ếng r/ên vang lên.
Tôi mở mắt thấy hạ Miễn.
“Kẻ vô liêm sỉ!”
Thẩm mắt đỏ ngầu, nắm đ/ấm liên tục giáng xuống khiến kêu la thiết.
Lúc này, phần bình trong phòng động kém.
[Trời ơi, thật đảo lộn quan niệm tôi.]
[C/ứu với, ai tồi tệ chứ.]
[Trên sân khấu giả vẻ sau lưng như kẻ c/ôn đ/ồ.]
[Xót thương Thời Vãn, đành, còn tên khốn nhiều h/ãm h/ại.]
[Cùng là ông, sao khác biệt thế?]
[Thẩm mềm lòng, thể loại kinh t/ởm này lưu hành.]
[Đúng, nên giải cảm cho Chước.]
[Lục Tâm Nhu loại nghệ thất đức này, nếu cấm cả đều trách nhiệm!]
Thẩm đoàn chương trình kéo ra, đó đầy m/áu, thoi thóp.
Sau nhân viên thả xuống, leo thành công.
Nhưng ngay giây sau, ai đó ôm lòng.
Thẩm giọng r/un r/ẩy: “Xin lỗi, đến muộn rồi.”
Tôi lắc đầu, này chẳng gì.
Xảy chuyện này, chương trình đương nhiên quay tiếp được.
Lục được viện.
Chúng về thu dọn hành lý, công mình đến mới hóa chương trình được bộ.
Thực từ ba ngày phát hiện camera ẩn trên cây, đó chúng tiếng, đoán sơ qua.
Giang Tâm Nhu xong sụp, định gây rối, nhưng được công đồng bảo mật. Để đạt hiệu ứng chương trình, giấu trong cuộc.
Chỉ thể trách quá tự tin nghệ mình, tưởng thể mượn chương trình thiện nguyện gây dựng danh tiếng.
Không ngờ thất bại vì chữ “làm người”.
Lúc rời đi, Tâm Nhu còn bố sẽ kiện đoàn chương trình tòa.
Cô rằng, chờ đợi cả hai là lệnh cấm khoản phạm đồng.
Trước đi, tìm tổng diễn.
“Tiền cát-xê hãy quyên hết cho trẻ vùng cao.”
Ánh mắt nhìn tràn ngưỡng m/ộ, sau đó lập tức nói: “Anh định thế.”
Cuối nhà hảo tâm, chúng quyên góp được tổng cộng hai mươi triệu tài trợ học bổng cho trẻ nghèo khắp nơi.
Trên đường về, chọn đi xe tôi.
Anh “Cô thoại chưa?”
Tôi gật đầu: “Rồi.”
“Giờ cả mạng đang chúc chúng ta, còn lo lắng gì nữa?”
Tôi giả vờ hiểu: “Gì cơ?”
Thẩm di chuyển từ ghế đối bên cạnh tôi, áp sát tai thầm: “Anh thực khó chiều đâu, thử xem?”
“Sao thế?”
“Vậy là đó thực thấy phải không?”
Tôi chợt nhận mình lỡ lời, nghĩ lát thấy lý.
“Thôi được, nhận đó là giả vờ. Nhưng này lẽ nên chọn mấy hấp nhân tạo đâu phải ngồi đây mấy lời sến sẩm!”
Giọng tủi thân.
“Nhưng ôm cô, phát hiện lông mi động đậy, nên tranh thủ mấy điều trước dám thổ lộ.”
“Thời Vãn, thực thầm thích từ lâu rồi.”
Tôi ngẩng kinh ngạc, thấy cảm nghiêm túc chưa từng có.
Mặt nóng bừng.
“Vậy sao sớm?”