「Em là người đầu tiên. Với lại, sao em có thể tính là người khác được chứ?」
Tôi chới với ngã vào lòng anh, ngửa mặt lên cắn nhẹ hàm anh. Hơi rư/ợu quyện trong khoang mũi khiến tôi càng thêm táo bạo, lè nhè chỉ trỏ: "Đàn ông con trai gì mà lề mề thế! Đêm xuân ngắn ngủi, lần lữa mãi trời sáng bây giờ!"
7.
Tôi túm lấy cổ áo khoác của anh, lôi người vào phòng, "ầm" một tiếng đ/è anh vào cánh cửa. Tư thế trơ trẽn chủ động. Nhưng vừa ôm lấy cổ đàn ông, nhón chân định hôn thì điện thoại trong túi vang lên. Ai vô duyên thế không biết! Tôi tức tối tắt máy. Chưa được bao lâu, chuông lại réo ầm ĩ. Lại còn rung lên ù ù. Cơn rung khiến thân thể mềm mại đang say khướt của tôi tê dại. "Không nghe máy à?" Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn ngủ góc phòng le lói, mờ ảo đầy ám muội. Giọng nam trầm khàn khẽ hỏi. Ba từ nhẹ bẫng rơi xuống đỉnh đầu, len lỏi vào tai, men theo gáy, xươ/ng sống chảy xuống dưới. Như lông vũ cù lét, ngứa ngáy khiến toàn thân tôi r/un r/ẩy. Tôi liếc anh. Từ khi vào cửa, anh đã trong tư thế buông xuôi để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Rõ ràng đã bị tôi đ/è ép vào cửa không lối thoát, cổ áo bị gi/ật xộc xệch. Dáng vẻ vẫn hiên ngang. Lúc này, anh còn hứng thú quan tâm tôi có nghe điện thoại người khác không. Y hệt Tưởng Duật Triết ngày xưa dù bị tôi quyến rũ vẫn điềm nhiên ngồi yên! Cảm giác thất bại quen thuộc trào dâng. Phát đi/ên mất! Tôi phùng má. Nghe thì nghe. Bực bội bấm nút xanh: "Alo?" "Chị ơi, em đây, Trang Lê." Đầu dây vang lên giọng Trang Lê trầm ấm buồn bã: "Chị không sao chứ? Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em." "Em chỉ thương chị, thấy chị đ/au đầu nên muốn giúp chị xoa bóp." "Nhưng anh kia tới mặt mày ảm đạm, dẫn chị đi lại còn th/ô b/ạo, em sợ anh ta làm tổn thương chị." "Anh ấy hiểu lầm chúng ta rồi phải không?" "Dù rất thích chị nhưng em không muốn ảnh hưởng tình cảm hai người." "Nếu anh ấy gi/ận, em có thể giải thích giúp chị..." Ngữ khí dịu dàng ân cần, tràn đầy quan tâm. Tựa dòng trà ấm rót mềm trái tim tôi. Nỗi thất vọng trong lòng lập tức dịu xuống. Ấm áp, dễ chịu. "Sao thể nào?" Tôi cười tủm tỉm an ủi: "Không sao đâu, chị tự xử lý được. Đều tại chị không tốt, để em lo lắng rồi. Lần này chưa tâm sự kỹ với em, lần sau chị sẽ tìm em nha." Vài câu xã giao, tôi cúp máy. Tưởng Duật Triết giơ tay: "Đưa đây." Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại. Anh xoa mặt tôi, ngón cái xoa xoa khóe mắt, hỏi: "Cứ gọi chị dồn dập, vui lắm hả?" Tôi thành thật gật đầu: "Vui." Anh như bực mình mà cười: "Vậy nên, em chia tay anh là vì nó?" Họa, diễn viên thay thế nhập vai sâu thật đấy. Còn học cả Tưởng Duật Triết chất vấn lý do chia tay. Tôi ho nhẹ: "Đương nhiên không rồi, tối nay là lần đầu chị gặp nó. Chị chỉ hơi rộng lượng với thiên hạ, muốn dành cho mỗi trai xinh gái đẹp một chỗ trong danh bạ." Tưởng Duật Triết siết ch/ặt điện thoại trong tay. Anh cúi hàng mi dày, ánh mắt từ trên cao áp xuống. Vẻ u ám trong mắt còn đậm hơn cả màn đêm. Đường nét khuôn mặt căng cứng, như đang nghiến răng hỏi: "Không chỉ một đứa, đúng không?" Nhưng tôi say bí tỉ như mèo hít catnip, đầu óc không còn tỉnh táo. Lại nhón chân chọc màn hình, tự thú: "Đúng, tất cả đều trong tiểu hào cả." "Ủa..." Nhìn lại lịch sử cuộc gọi, tôi mới nhận ra mình đã lỡ dùng đại hào để kết bạn Trang Lê. Vậy ra, lúc trước Trang Lê lưu không phải ảnh Ultraman mà là avatar tự sướng đại hào của tôi? Tại sao? Cậu ta không phải fan Ultraman mà là fan tôi? N/ão bộ chậm chạp suy nghĩ nhiều dễ đơ máy. Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ nữa. Thay vào đó, ân cần lôi tiểu hào giấu trong thư mục ra khoe với Tưởng Duật Triết: "Hê hê, lúc tâm trạng không vui, mở朋友圈 toàn ảnh trai xinh gái đẹp, lại phấn chấn ngay." "Anh xem này, em ngọt này là lần đi quay phụ quen." "Cậu này, lần trước ghi hình quen em cool ngầu." "Cô này, em đi chợ quen Tây Thi b/án đậu." "Còn này, anh này b/án bánh xèo giỏi lắm, thêm xúc xích trứng có 15k!"... Tôi khoe khoang chi tiết, còn hỏi: "Chia sẻ cho anh nhé, có muốn không?" "Em nghĩ anh cần không?" "Không cần." Tôi nhanh nhảu lắc đầu, quăng điện thoại lên kệ. Tay nhanh nhẹn luồn vào vạt áo anh, áp lên eo thon: "Có em là đủ rồi."
8.
Đáng gi/ận là vừa sờ được hai cái múi bụng, tay đã bị anh nắm kéo ra. Anh khóa hai vai, đẩy tôi lùi hai bước. Tôi oán h/ận nhìn: "Anh từng cai nghiện à, sao nhịn được thế?" Hơi thở anh cũng gấp, nhưng giọng vững như đ/á: "Em chưa nói lý do chia tay." Nói xong, anh ghì ch/ặt tôi, thái độ không nói thì đừng hòng tiếp tục. Tôi giãy không được, ấm ức muốn khóc. Hơi rư/ợu hóa nước mắt trào ra: "Sao người người đều thế!" "Tưởng Duật Triết như sư xuất gia, em dùng hết nước nôi mà anh vẫn điềm nhiên." "Yêu nửa năm, chỉ được áp má không được ngủ." "Em theo anh là thèm thân thể, yêu là muốn "ăn thịt" anh." "Không phải để tu cùng anh, ăn chay dưỡng sinh thanh tâm!" "Bạn trai thế không đuổi sớm để cúng đến khi thành Phật sao?" Tôi càng nói càng thương tâm, gào khóc: "Giờ anh đóng thế cũng thế, vô đạo đức nghề nghiệp, thật sự khiến em mất hết nữ tính, rốt cuộc mấy người có được không vậy hả..."