Lời này thật kỳ quặc?
Lúc b/ắt về đã nghĩ đến những điều này chưa?
Anh phải người luôn hành động hứng, d/ục chiếm hữu lấn át, hoàn toàn tâm nhận của sao?
Hừm... Nếu thật sự bị giữ khiến vui, liệu tha không?
Câu trả lời phủ định lòng bỗng chốc lung lay phản mi dài đăm chiêu suy nghĩ.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, nếu muốn rời đi, lẽ thật sự đi.
Tôi xã giao: "Cũng... tệ lắm."
Phản quay lại tiếp tục thái rau.
Nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn, khoai tây đều tăm tắp xếp trên thớt.
Hắn đầu, lưng quay về phía tôi, được biểu cảm.
Chỉ nghe giọng trầm thấp đầy uất:
"Là nhẽo, bắt đầu chán phải không?"
Ôi trời, sao giác mong manh đáng thương thế?
Đặc đang tạp dề nấu ăn tôi.
Tôi nỡ lòng nào!
Ăn nhờ ở đậu, còn khiến người ta trách tủi thân!
Tôi bước đến bên, nghiêng đầu sát biểu hắn: "Không phải đâu, hoàn toàn nghĩ."
Không biết an ủi thế nào, gãi đầu úng:
"Em... chỉ sốt muốn dùng thôi! Đạo nghề nghiệp của dân lướt net phép nghỉ lâu haha..."
Phản lộ vẻ suy tư, thoại."
Tôi reo lên: "Woo! Tuyệt quá!"
16
Hôm sau.
"Anh... đùa à?"
Tôi nhìn phím lòng tay, mặt cứng đờ.
Lý do duy nhất cục gạch.
Phản mỉm cười: "Điện đấy, cả nữa."
Hắn định minh họa.
Chỉ lật, mở.
Ôi trời, lại còn gập.
Anh cái cục gạch này, định dùng cứng đ/ập gã đàn trời đ/á/nh này à?
"Có gì nhau?" nghiến răng hỏi.
Phản lại về, bấm nút: "Trong này số của em."
"Duy nhất một số, của em."
"Như thế ra ngoài, gọi em."
"Ở nhà cần xuống giường tìm em."
"Dù ở đâu, mặt ngay, ạ."
Hắn nhìn đầy mong đợi.
Tôi: "..."
Giờ báo cảnh sát, các chú công an mặt đấy, trai ạ.
Tôi gượng cười: "Cảm nhé."
Lật xem bạ.
Ừm, một liên lạc duy nhất.
Tên ghi chú là... Không.
Giang Không...
Giang là...
Tôi chợt choáng váng.
Giang của hắn.
Kỳ lạ là, đây phải nhân vật sách sao?
Sao lại cái này thuộc đến thế?
17
Gạt bỏ nghi gập thoại, ngẩng chạm ánh hắn.
Hắn chăm chú sát biểu tôi, tròn nhìn lại, ánh tối sầm, đầu im lặng.
Tôi nghi hoặc.
Sao giác đột nhiên uất thế?
Tôi quay phòng.
Hắn định kéo lại, nhưng dừng xuôi.
Cuối cùng chẳng gì.
Tôi bước phòng, ngoảnh lại đầu đứng nguyên, đang lạc lối. Đóng lại, bóng dáng dần khuất cánh cửa.
Nghĩ lại, tìm bạ, bấm gọi số duy nhất.
Chuông vang cánh cửa.
Vài giây sau, bắt máy.
Tôi Ừm, quả nhiên gọi sóng.
Biết rồi, gọi đích vậy.
Tôi: "Ờ... Không."
"...Em nghe đây."
"Cho cái smartphone được không?"
"..."
Hắn hai chữ: "Không được."
Tôi trợn mắt.
Anh trai, cứ tước đoạt quyền dùng của thế, sợ c/ắt mạng, bẻ à?
Hắn lại "Dù nỉ, ứng đâu."
Anh đang ám chỉ điều gì sao?
Cười thôi, nỉ c/ầu x/in kẻ khí sao?!
Tôi c/ầu x/in: "Em làm đi mà?"
À, quên mất, khí phách, chỉ xươ/ng sườn mà thôi.
Nghe tiếng đáp: "Được."
Rồi cúp máy, bước đến.
Tôi chợt lóe ý nghĩ, nghi ngờ hỏi:
"Rồi đưa hồ định vị trẻ chứ gì?"
Giang lại.
Sao? Trúng tủ à?
Tiếng bước chân nề hơn, đang phẫn nộ.
Tôi vội xoay xở: "Thế cái hồng nhé."
Hắn nắm tôi, lòng tay, vẻ mặt bất lực.
"Chị dùng của em."
18
Giang đưa cáo từ, dặn đừng nghịch ngợm.
Tôi hí hửng quý, màn hình ảnh hiện ra ngập tràn.
Đúng fan cuồ/ng, hình nền toàn ảnh tôi.
Nhập khẩu, vô thức bấm số khóa thành công.
Ừm, wallpaper ảnh tôi.