Dù đến lúc này, hắn vẫn chẳng buồn nói lời xin lỗi, đầu óc chỉ nghĩ đến việc bản thân đã tiêu đời.
Con người này chẳng phải đột nhiên thối nát, mà đã mục ruỗng từ lâu, chỉ là luôn giả vờ làm người tốt mà thôi.
Tưởng Hàng bị đuổi học, mấy tên kia phạm tội hi*p da/m, đều bị kết án tù tội.
Giấc mơ âm nhạc xây trên nỗi đ/au người khác đã vỡ tan thành mây khói.
23
Tạ Dữ xuất viện, về nhà dưỡng thương.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh lảo đảo xuống giường lao thẳng vào bếp.
"Anh định làm gì thế?"
"Nấu cơm cho em."
Việc đầu tiên khi có thể xuống giường là vào bếp nấu ăn cho tôi.
Anh chàng này khiến tôi muốn khóc thét.
Tôi gi/ật lấy chảo rán từ tay anh: "Bỏ xuống đi, giờ anh là bệ/nh nhân, đến khi khỏe hẳn việc nhà em lo hết!"
Lúc ăn cơm, tôi tò mò hỏi:
"Dù thế này sao anh vẫn muốn vào bếp nấu ăn?"
Tạ Dữ đỏ mặt, vừa xúc cơm vừa ấp úng:
"Muốn chiếm trái tim phụ nữ, trước hết phải nắm lấy dạ dày của cô ấy."
Câu châm ngôn tiếp thị phát ra từ miệng Tạ Dữ, lại được nói với vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.
Như giáo sư già đang giảng bài.
Tôi nín cười dụ dỗ:
"Thế lần đầu đến nhà em đã làm bữa sáng, cũng vì mục đích này hả?"
Tạ Dữ nhận ra tôi đang trêu chọc, tai đỏ ửng nhưng người vẫn đứng thẳng:
"Đó là em hiểu nhầm rồi."
Lúc thay vỏ gối, tôi phát hiện mấy bức thư tình dưới gối Tạ Dữ.
Tốt lắm Tạ Dữ.
Miệng nói yêu em, sau lưng lại cất giấu thư tình hả?
Mở ra xem, hóa ra là chữ viết của chính anh.
[Lâm Oanh, dù em hơi đần độn nhưng anh không chê, làm bạn gái anh nhé!]
Dòng này bị gạch xóa, bên cạnh có chữ nhỏ ghi chú:
[Thế này mà tỏ tình thì cả đời không có bạn gái mất!!!]
Bức thứ hai:
[Lâm Oanh, em hôn cũng hôn rồi, xem cũng xem rồi, không cho anh danh phận thì nói không phải lẽ nhỉ?]
Chú thích: [Sao giống đe dọa thế?]
Trời ơi, Tạ Dữ sao mà đáng yêu thế!
Tôi cầm thư chạy đến trước mặt anh vẫy vẫy.
Tạ Dữ trợn mắt gi/ật lại.
"Thế ra anh thích em từ lâu rồi đúng không?"
Người chứng vật chứng đủ, Tạ Dữ không chối cãi được.
Tôi nhón chân chạm vào nốt ruồi trên yết hầu anh:
"Sao không tỏ tình sớm với em?"
24
Tạ Dữ ôm tôi vào lòng.
Cằm tựa lên vai tôi thở dài:
"Vì anh thấy mình không xứng với em."
Tim tôi thắt lại.
Tạ Dữ nói tiếp: "Em biết đấy, anh nóng tính, xa em lại hóa cóc."
"Nếu không bị anh quấy rầy..."
Anh ngập ngừng: "Chắc em đã gặp người tốt hơn."
Tôi dụi dụi má anh, siết ch/ặt vòng tay:
"Em không cần ai tốt hơn, chỉ cần anh."
Mãi sau này tôi mới biết, lúc nói yêu em trong bệ/nh viện, Tạ Dữ tưởng mình không qua khỏi.
Đó là lần duy nhất anh ích kỷ vì bản thân.
Mùa đông, tôi và Tạ Dữ cuộn tròn trên sofa xem "Hồi đáp 1988".
Tạ Dữ đang c/ắt móng chân cho tôi.
Vết s/ẹo trên chân do Tưởng Hàng đ/ập đã đỡ nhiều.
Anh xoa xoa nhẹ: "Còn đ/au không?"
Tôi lắc đầu: "Hết đ/au lâu rồi!"
Bất ngờ Tạ Dữ hôn lên vết s/ẹo.
Đúng lúc ấy tiếng mở khóa vân tay vang lên:
"Cửa đã mở!"
Anh trai tôi bước vào, chứng kiến cảnh tượng này.
Anh ta ném vali xuống đất:
"Lâm Oanh!!! Anh không có nhà mà em dám dẫn đàn ông về nhà rồi hả?"
"Không báo với anh và bố mẹ, muốn ăn đò/n à?"
Nói rồi cầm chiếc bạt đinh xông tới.
Tôi đứng dậy chạy vòng quanh ghế sofa.
"Anh ơi em giải thích!"
Cách nhau chiếc sofa, anh trai nghiến răng:
"Được, nói đi!"
"Ờ... này... hai đứa xa nhau 50 mét là anh ấy sẽ biến thành cóc!"
Anh trai bật cười:
"Lâm Oanh, anh ba tuổi à?"
"Nào, bảo nó biến đi! Không biến được, hôm nay anh đ/á/nh cho mày thành cóc!"
25
49 mét, 50 mét, 51 mét!
Đã vượt quá phạm vi mà Tạ Dữ vẫn không hóa cóc!
Tôi phấn khích chạy thêm vài bước.
Tạ Dữ đứng im, không thay đổi!
Anh trai cầm bạt đinh hùng hổ:
"Biến đi? Sao không biến?"
Tôi và Tạ Dữ nhìn nhau, mừng rơi nước mắt.
"Tạ Dữ! Lời nguyền hết rồi!"
Tôi lao vào lòng anh, Tạ Dữ bế tôi xoay tròn.
"Hai đứa này coi anh không tồn tại à?"
"Cút ra xa nhau!"
Anh trai giả vờ đ/á/nh vào mông tôi.
Tạ Dữ ôm tôi xoay người:
"Anh ơi, lỗi tại em. Anh muốn đ/á/nh thì đ/á/nh em, đừng đ/á/nh Oanh."
"Ha! Đồ trà xanh! Tưởng anh không dám đ/á/nh à?"
"Mày nhiều tuổi hơn còn gọi anh là anh? Tao không có thằng em nào như mày!"
Anh trai tức đến lắp bắp.
Tạ Dữ đưa ra tấm thẻ ngân hàng:
"Trong thẻ có 200 triệu, là tiền cảm ơn."
"Cậu... khách sáo làm gì!"
Anh trai gi/ật lấy thẻ, khoác vai Tạ Dữ.
"Em rể à, để anh thuyết phục bố mẹ!"
"Nhà các cậu ở đi, anh ra khách sạn 5 sao. Cô em gái này..."
Ơ, b/án đứng em gái nhanh thế?
Tôi kéo áo anh trai cầu c/ứu.
Anh ta đ/ập tay tôi ra:
"Cút đi, đừng làm phiền anh em trò chuyện!"
Hừ, đồ tham tiền!
Năm sau sinh nhật Tạ Dữ, tôi hỏi:
"Năm ngoái anh ước điều gì?"
Tạ Dữ hôn lên trán tôi:
"Anh ước cô gái của anh bình an thuận lợi."
Dù không phải anh, dù không có anh, chỉ cần nàng khỏe mạnh là đủ.
-Hết-
Sơn tra đường viên