Đừng có chối cãi

Chương 4

11/06/2025 03:32

Sợ anh ấy tìm tôi tính sổ, tôi vội vàng chuyển chủ đề: "Sắp trễ mất, anh mau đưa em đến trường đi."

9.

Tối hôm đó, khi Phó Dữ Từ đến đón tôi về, dù đã suy nghĩ cả ngày về cách đối mặt với cha anh nhưng tôi vẫn hồi hộp, lo sợ mình sẽ làm hỏng chuyện.

Trên bàn ăn, cô gái hôm qua lại xuất hiện, lần này dường như được cha Phó Dữ Từ mời đến.

"An An, cháu ăn nhiều vào." Cha Phó Dữ Từ cười nói.

Cô gái nở nụ cười trăng non: "Cảm ơn bác."

Cha Phó Dữ Từ thấy con trai liên tục gắp đồ cho tôi, thở dài:

"Dữ Từ, con nên quan tâm An An nhiều hơn. Sau này hai đứa còn phải sống chung cả đời cơ mà."

Tôi khựng lại đôi đũa. Phó Dữ Từ đặt bát xuống, giọng lạnh băng:

"Ba mẹ đã nói bao lần rồi? Con và An An không thể có chuyện gì, không phải bây giờ mà càng không phải tương lai. Mong hai người dẹp bỏ ý định này đi."

Mẹ Phó Dữ Từ vội ra hiệu hòa giải: "Ăn cơm đã, chuyện đó để sau nói."

Sau bữa tối, về phòng nghĩ lại, tôi quyết định không giải quyết vấn đề theo cách cũ. Tình cảm là chuyện của đôi lứa, nên cùng nhau đối mặt.

Tôi ôm anh từ phía sau.

"Anh muốn biết lý do năm xưa em chia tay chứ?"

Cảm nhận cơ thể anh khẽ run, tôi ngăn anh quay lại: "Đừng ngoảnh mặt vội. Để em nói hết đã. Em sợ nhìn anh sẽ không dám thổ lộ nữa..."

Nghe tiếng "Ừm" khẽ của anh, tôi bắt đầu:

"Hồi đó em đột ngột chia tay vì ba anh đã tìm em. Ông nói chúng ta không hợp nhau, gia thế cách biệt, em chẳng giúp được gì cho anh. Anh nên lấy một cô gái danh giá như An An để hỗ trợ sự nghiệp."

"Lúc ấy em suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy lời ba anh đúng. Em thực sự không xứng với anh. Tình yêu không thể thắng nổi sự phù hợp. Suốt quãng thời gian ấy, em luôn tự dằn vặt bản thân, đến khi kiệt quệ tinh thần mới đề nghị chia tay."

Nước mắt tôi rơi lã chã trên vai anh. Anh xoay người lại, nhẹ nhàng lau má cho tôi:

"Đừng khóc nữa. Anh hiểu rồi."

Anh siết ch/ặt tôi trong vòng tay: "Là anh không tốt, để em chịu oan ức."

Khi Phó Dữ Từ định ra ngoài, tôi níu lại: "Anh đi đâu?"

"Gặp ba nói cho rõ, kẻo ổng lại quấy rầy em."

"Giờ khuya rồi, mai hãy đi. Em cùng anh đến." Tôi nắm tay anh.

"Ừ, nghe em."

10.

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại rung lên đ/á/nh thức tôi. Quấn vội áo khoác ra ngoài nghe máy, tôi chạm mặt cha Phó Dữ Từ.

Ông thẳng thừng: "Uyển Uyển, cháu biết thái độ của tôi vẫn vậy. Cháu hiểu phải làm gì rồi chứ?"

Tôi cười lạnh: "Cháu sẽ không lặp lại sai lầm cũ, cũng không rời xa anh ấy nữa. Chuyện hợp hay không là của chúng cháu, xin bác đừng can thiệp."

Quay về phòng thấy anh còn ngủ, tôi thay đồ ra sân bay. Vừa nhận tin bà nội ngã cầu thang, tôi gọi điện báo nhưng anh không bắt máy.

Đến bệ/nh viện, tôi mải chăm bà quên sạc điện thoại. Đêm xuống mới kịp cắm sạc, thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của anh.

Đang định gọi lại thì giọng nói r/un r/ẩy vang lên: "Lộc Uyển Uyển!"

Tôi choáng váng quay đầu, Phó Dữ Từ đã ôm ch/ặt lấy tôi: "Em định bỏ anh lần nữa sao? Không nghe máy! Không hồi âm! Một mình trốn về đây!"

Tôi vội giải thích về chuyện bà nội. Anh khóc nức nở trên vai tôi. Sau khi dỗ dành, chúng tôi cùng đưa bà về nhà.

Trên đường tiễn bà, bà cứ giục: "Uyển Uyển về đi, lo việc học hành đi. Bà không sao cả."

Tôi nũng nịu: "Bà để cháu ở lại chăm bà chút đi."

Bà cười hiền: "Muốn chăm bà thì nghỉ lễ dắt Dữ Từ về thăm bà nhé!"

Nhờ hàng xóm Thím Trương trông nom bà, chúng tôi ra về khi trời đã tối hẳn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm