“Kiều cậu... thật sự...”
Trước khi đi, liếc đang đứng cạnh tôi, nhíu mày: gặp rồi.”
Thời tay tôi, thản nhiên đáp: “Ừ, lẽ gặp đâu đó.”
“Có thể vậy.”
Sau khi tốt nghiệp, Diệp Chu gọi cho thực tốt nghiệp nói, đúng là chút đối cậu. Khoảng gian nghĩ đương một chút, gặp được cậu, thú vị lại kiêu ngạo. Thực thích kiểu dàng hơn.”
Tôi nại lời: biết mà.”
“Cậu lắm đấy, nhất khoa Hóa, lại đẹp. Hồi bạn cùng lớp xin số cậu, cho người ta số giả. nghĩ, tôi, cũng mặt mũi.”
Chuyện gì Hồi thực sự cho số thoại mà, nhầm chăng?
Đầu dây bên lại lên: rồi! bạn cùng phòng của là Có lời, giữ ch/ặt cậu, ngó cậu. Kẻ chính là Đường!”
“Diệp đang à?”
“Kiều chắc chắn dự tính lâu!”
“Ok, cảm ơn cậu, đừng bận tâm nữa.”
Khi kể lại chuyện đùa này cho nghe, ánh sẫm lại, khóe nhếch lên: “Đúng, chính là dự tính lâu.”
“Tôi Diệp ai hơn?”
Kiểu câu hỏi này giống như “Ta so Từ Công thành ai hơn?”. chống cằm vị niên 23 tuổi vốn phong ôn tiêu sái này, lại hỏi chuyện này.
“Diệp Chu hơn. Anh như trắng giữa núi, khiến người ta say mê.”
Vừa nói, vừa liếc xem sắc mặt nhiên, khóe sụp xuống, dấu mãn.
Tôi cúi nắm cổ áo Đường, từ áp sát: “Nhưng sư huynh khác.”
Không khí xung quanh dần lên, lời mẹ dặn “phải chủ động” vang vọng trong đầu. Tay má Đường, “Sư huynh... khiến ham trần tục.”
Trước khi kịp phản ứng, môi hắn, một nụ thoáng qua vội vàng rút lui: “Sư huynh, tối nay tự ăn cơm đi. Em thức cùng Tự xem biểu đồ.”
Thời xuống sofa, ngác hấp tấp xỏ giày. đóng cửa, ném gối ra: đúng là giỏi thật!”
Sau tốt nghiệp, vào làm kỹ sư tại tập đoàn lớn. đang phân giữa xin tiến sĩ hay làm.
Lão Vương dò hỏi: “Sao? tiếp à?”
Hắn đầu: thông minh Cảnh. Học sĩ là đủ rồi. Cô chọn nào cũng được. Học hay làm ở đây, cứ sai đi.”
Tôi làm một năm lẽ nghiên c/ứu sinh hợp hơn. Thế là lết hỏi Vương còn trò không. Vương nhìn, hừ một cút làm hồ sơ.
Một ngày trời, tự nhiên hỏi: “Đi kết không?”
Tôi tạp chí xuống, chống cằm: “Em tưởng hỏi trước chứ.”
Chụp ảnh cưới, nắm ch/ặt tay trước ống kính: “Anh hoàn thành tâm nguyện năm 20 tuổi. Tròn 7 năm.”
“Kiều anh em.”
Chưa kịp đáp, nhiếp ảnh bấm máy. Trong ảnh, và mỉm cười nhẹ. Con dấu đóng xuống, mọi thứ định.
Ngoài cửa sổ, đồng biếc, hải nở rộ. sắc thật đẹp.
Tôi nghĩ, mình cũng tốt.
**Chương 27: Trì – Ngoại Đường**
“Giãn trì” là vô thầy vật nhắc hồi cấp ba, trạng thái vật chất dần về cân sau biến đổi.
Lúc nghĩ: Vạn vật đều thể giải thích giãn trì. Dù quá trình nào, cuối cùng về cân bằng.
Bố mẹ đều là chuyên vật lý. đại học, họ ngành Nhưng chấp chọn dược, vì tưởng cả, đơn giản ngành công nghiệp kết hợp và thiết kế - lẽ quá chán.
Hắn người tình, là bạn thân phổ thông. Cả hai cùng sở thích, ít nói nhưng tâm ý hợp.
Lần gặp ở Anh như nghĩ. Hôm trong giảng Minh Đức, nắng vàng rải trên lối đi. Giải xong bài toán cấp, gái kiêu hãnh kéo cồng kềnh bước vào trường. Thấy công nhân đang c/ắt cỏ, dừng lại trò chuyện, thậm chí xuống cầm máy c/ắt tỉa hàng.
Khi anh công nhân cây xe ba gác tới, ném xe xe khuất dần tầm Đường.
Lúc chưa biết tên cô. Mãi ủ rũ đền bình đong vỡ ở phòng thí nghiệm, giáo viên quát: Cảnh! Đây là thứ ba trong tháng! Cô mới bốn buổi!”
Rồi ở Anh, trước mặt hắn, tìm chì tô đáp án định bỏ cuộc. đưa chiếc dự phòng. Vốn là người cẩn thận, luôn mang thêm đồ dùng.
Cô gái quay lại, nở nụ cười tinh nghịch, đôi lánh. tưởng thông minh xuất Nhưng giữa thi, “cách” vang - g/ãy. Cô đờ đẫn hết giờ.
Thời nhịn được, khẽ cong môi.