Nghĩ đến tính cách ngờ nghệch Cảnh, Thời chỉ muốn thở dài, trong lòng tự hỏi phải chăng định vật lý có phạm vi ứng dụng quá hẹp, thời chưa chín muồi.
Về sau khi nhắc Tùy Nam giễu "Quá giãn nghỉ đã tiêu hao công cân không còn kết quả tất yếu".
Chuyện Diệp Chu và chia tay, Thời trước Cảnh. Anh cờ trên tàu điện ngầm, mọi khi, không nhận ra ngồi thu lu ở góc toa viết note.
Thi thoảng cúi đầu suy nghĩ, viết vài rồi nhét tờ túi nghe nhạc.
Khi tin Diệp Chu công khai hẹn hò trên trang cá nhân, tim Thời Anh vội gái ngây thơ đang cầm điện thoại khóc mờ mắt. Liệu đã chưa?
Một trạng thái mới hiện lên: yêu bạn nhất tôi" chia sẻ Cảnh.
Thế nhưng nửa chặng tàu còn lại, ngó nghiêng khắp nơi, chẳng chút buồn bã.
Thời ngơ ngác, không thực sự đã thấu tỏ mọi chưa. Xuống anh dũng mời cùng về trường.
Gương mặt tái nhưng vẫn giữ phép lịch sự bản, đồng ý đi cùng.
Thời vô thức theo chân căng tin, m/ua vẫn không quên hành và Khi bắt mắt vội móc tiền n/ợ. Anh bỗng bực "Sao có thế? Sao mãi không đến tôi?"
Thấy mỉm cười gọi "Sư huynh Thời Đường", trong lòng anh chợt nhẹ nhõm: Lần này đã thực sự mặt anh?
Không không sao, nhất định có ngày thuộc về anh.
Diệp Chu đã chia tay cô, cuối cùng anh có tiến thêm bước nắm bắt trong tay.
Mùa đông năm ấy, khi không về quê ăn Tết, Thời thầm vui Anh bịa cớ ở mình, nhưng gái nhỏ cười miệng mà đuôi rủ xuống, anh đổi vé máy bay, dối dùng điểm tích đưa vui vẻ trở về.
Thời thở dài trong lòng: Cứ từ từ thôi.
Anh cảnh khó mỗi quyết định đều đắn đo. anh không nỡ gái vốn dũng dự. Chi anh làm phương, để cứ tiến về trước.
Nhìn chạy đến, dáng vẻ y lần năm trước, Thời bật cười, lòng ấm áp lạ thường.
Những định vật lý trong Thời vẫn hành trật tự. Suốt anh chẳng đợi được khoảnh khắc giãn nghỉ với Cảnh.
Tình yêu anh tựa vĩnh viễn chẳng bao giờ đạt đến cân bằng.
- Hết -
Tạ ơn