Thời học, nghèo, nhưng yêu bạn trai đặc biệt giàu có.
Anh ấy thái tử gia nổi tiếng ở kinh mọi xung quanh đều gọi Thiều.
Mối xứng trên xuống này ai tin thành công.
Ngay 'Chỉ chơi đùa thôi, coi thật.'
Vì vậy tay, để giữ diện, dối rằng khác, cần nữa.
Anh tức mức đuôi đỏ lên, bảo rồi hối h/ận.
Tôi bao giờ lại.
Năm năm sau lại, vị cầm lạnh lùng truyền thuyết ép tường.
'Anh bảo em đi?'
'Người nữ này sao nhẫn tâm thế!'
'Là hối h/ận Lâm Ý.'
01
Đạo diễn hôm nay tư xem hiện trường, hoàn đó Thiểm.
Lúc này, phía anh, đối thoại diễn viên.
Anh bị mọi vây quanh đứng trước hình giám sát, chỉ vài bước.
Tôi lo lắng bọt, kiềm kịch tay, khiến nó in hằn.
May thay, sản gọi nữ diễn viên chính đến.
Anh nhiệt dẫn giới thiệu Thiểm: 'Phó Thiều, đây chính nữ chính, tiểu hoa đương hot gần đây.'
Người nữ trang điểm tinh tế cạnh tức mỉm dịu dàng anh: 'Phó Thiều, chúng từng ở tiệc, biết ngài nhớ không?'
Nhưng Thiểm chỉ nhướn mày, hoàn chút diện.
Anh chằm chằm hình giám sát trước mặt, tối sầm, như sóng lớn cuộn trào, thoáng trở lặng.
Nhà sản bị bỏ rơi hiểu đuôi sao, hình.
Cân hỏi: 'Phó Thiều, ngài thấy thế nào?'
Người đàn ông nhếch môi lạnh 'Không sao, chỉ thấy quen.'
Một câu bâng quơ anh, khiến phía cứng đờ.
Có chút lo lắng hoảng hốt.
'Không đoàn chúng bạn ngài, biết ai vậy?'
Mặt sản tức nụ tươi rói.
Khoảnh khắc đó, như cảm thấy vô dò xét dồn phía sau.
Sau đó, phía sau vang giọng lạnh lẽo Thiểm: ấy.'
02
'Chính ấy, Cố Hiểu.'
Cô gái bị gọi tên trước mặt hít hơi lạnh.
Tôi ngơ ngác chớp mắt, chút rõ hình.
Mãi sản tức chạy bộ đẩy bên, nhiệt đẩy Cố Hiểu phía Thiểm.
Nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện thiết họ, mới chợt hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm.
May may ấy phải tôi.
Dù sao qua nhiều năm như vậy.
Gặp cũ gì đó, sáo rỗng, hơi bất lịch sự.
Hơn trông thiết.
Ngay bị đẩy lên, Cố Hiểu càu nhàu anh: đối thoại kịch đây, gọi em làm gì vậy!'
Phó Thiểm chỉ lười biếng nhếch môi 'Là trai em bảo chơi đủ rồi thì sớm đi.'
Hoàn vẻ gì như lời đồn.
Từ cảm vui mừng sản cạnh thấy rõ.
Cuộc gỡ vui vẻ.
Vui vẻ mức sản và đạo diễn thuận đà tiệc Thiểm đều chối.
Nhìn bóng rời đi.
Tôi kịch bị bóp méo, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, ngày này cuối cùng trôi qua.
Ai Cố Hiểu phía trước nhiên này.
Cô ấy giọng nhiệt hỏi tôi: 'Chị Ý, chị ăn cùng bọn em không?'
03
Khoảnh khắc đó, lần tiên cảm nhận dấu thời gian ngưng đọng.
Đợi tỉnh táo sự ngây người.
Mới vội cúi đầu, dùng tóc che mặt.
'Không cần đâu, các em tối nay chị việc.'
Tôi chối Cố Hiểu.
Hoảng hốt ngược trở lại.
Tôi biết Thiểm nhận không.
Ánh sáng nãy tối, lẽ căn rõ.
Cũng rõ, chỉ hiện đối mà ý nghĩa gì để nhận nhau.
Dù sao chúng xảy chuyện khó coi như vậy.
Tôi khiến ngạo như anh, giữa chốn đông mất hết diện.
Lúc đó bỏ vô và dứt khoát, khiến mọi kinh ngạc.
Nhưng chỉ biết, đề nghị sau đó khóc như tôi.
Lúc đó Thiểm nghiến răng lời hung hãn tôi:
'Lâm Ý, hôm nay em hối h/ận!'
'Nếu hiện lần nữa, đối tha em!'
Tôi biết thực sự làm chuyện trả tôi.
Vì vậy cầm túi xách bỏ chạy.
Không bao giờ nữa.
Chỉ năm năm trôi qua.
Chúng này.
Tôi cắn móng suy nghĩ, lòng khỏi sợ hãi.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Anh hẳn không... trả chứ?
04
Phó Thiểm khí tốt.
Là sự thuận mọi quen biết anh.
Anh thái tử gia nổi tiếng ở kinh mọi xung quanh đều gọi tiếng Thiều.
Không chỉ gia cảnh tốt, ngoại hình học tập sắc.
Nếu phải nghèo, làm mẫu tạm thời triển lãm hơi.
Sợ rằng sau tốt nghiệp học, bất giao lưu anh.
Lần Thiểm, ở câu lạc bộ riêng tư trung tâm thành phố.
Anh ngồi nghiêng trên cao, chân bắt chéo, lười biếng chống cằm, trên sân khấu tương tác dẫn chương trình.
Lúc đó, chị khóa trên giới thiệu việc này thêm triển lãm riêng tư mấy giàu trả thêm khoản tiền.
Chỉ cần đều khiến cúi đầu, khiến rung động.
Thế mặc chiếc váy dạ hội vừa vặn lắm, giày cao gót, đứng trước các loại trọng tê cứng mặt.
Tôi biết mình ngoại hình nhìn.
Các bạn cùng phòng luôn rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng quý phái, nhưng ngây thơ như nai, mê hoặc những ai hiểu rõ tôi.