Trước đây luôn thẳng chối, lần đó nói 'Tối nay nhé'.\nPhải chăng đêm quyết đến với em?\nNhưng nhìn thấy.\nĐến gọi điện liên tục, dồn dập.\n"D/ao rồi? liên lạc được?"\n"Anh nghe bạn nói anh?"\n"D/ao dự án nghiên c/ứu nhất thành công. Anh tiền n/ợ tâm đến bên ra ngoài em."\nTầm mắt mờ vì nước mắt.\nLúc sự anh.\nTính vốn bồng bột, làm nấy, thấy khác liền đòi Bạch.\nNghĩ rằng chối, sau lại.\nNhưng ngờ đồng ý, và sàng cho mối qu/an h/ệ của chúng ta.\nSuýt nữa, chỉ chút nữa thôi, của kết quả.\nNhưng trời đùa người, đình xảy cố.\nMất tiền bạc, còn khí nữa.\nCứ thế mất khỏi thế giới của Bạch.\nCó lẽ cảnh của hỏi nữa, ngày ngày một nhắn: "Anh nhớ em."\nTin kéo dài suốt năm, dừng vào mùa trước.\n28\nMẹ đến vào cố che giấu, nhận ra vừa khóc.\nBà nhẹ nhàng nói: "Hi Nguyệt nói với chúng ta con bé chỉ nhờ diễn kịch thôi."\n"Ừ." Em đầu.\nGiọng còn đầy nghẹn ngào.\nMẹ nói: "D/ao ra quen là nhờ Bạch."\n"Hả?" Em ngạc nhiên nhìn mẹ.\n"Hồi làm phục vụ quán ăn, bị khách hàng b/ắt n/ạt, là đứng ra giúp mẹ. Sau đó thêm vài lần, chủ động chào hỏi, cùng."\n"Rồi khen nấu ăn ngon, mời làm nuôi."\n"Dần dần... và nên duyên."\nNghe kể, đầu chợt lóe điều gì.\n"Mẹ quen và nào?"\n"Tháng chín trước."\nCũng chính là mùa ra, do của dừng vì nhớ em... là vì tìm em.\nChớp mắt, bao hình bóng mờ ảo ký ức bỗng hiện rõ.\nNgười tốt bụng để ô cửa những ngày phía xa cố chậm đêm.\nCả cố ý đ/á/nh rơi tiền túng thiếu...\nHóa ra, âm thầm bên suốt năm.\nNước mắt òa.\nEm nức ơi... ngốc thế!\n29\nMẹ để một mình.\nEm khóc rất lâu ng/uôi ngoai.\nVội vã mặc khoác ra bước khỏi biệt thự, theo.\n"D/ao nếu làm ta cứ làm em. Nhưng đừng mất nữa, đừng lặng lẽ bỏ không?"\nCon lạnh lùng giờ đang c/ầu đầy tủi cay.\nNghẹn ngào: "Em bỏ trốn."\nAnh mím "Anh tin."\n"Vậy nhé?"\n"Được."\nEm bảo đưa về căn nhà cũ.\nSau đình sản, bị đem thế chấp.\nNăm trôi biệt thự cha xây giờ thành đống đổ nát chờ tỏa.\nHai chúng tôi bước vụn, dừng ở vườn sau.\nSau hồi tìm ki/ếm, lấy que dỡ anh." đỡ lấy chiếc ánh đèn pin, bàn tay thon dài vấy bùn đẹp.\nVài phút sau, chiếc hộp sắt lộ ra.\nMở hộp, bên là hộp nữ đựng chiếc nhẫn.\nNhìn nhẫn, thở.\n"Đây là đó?"\nEm "Ừ."\nÁnh mắt dời sang gương anh.\n"Chu Bạch, năm vất vả ki/ếm mệt không?"\nAnh lắc đến ngày giúp thấy mệt."\nEm kìm nén, nói: "Em giờ công việc tầm thường, cảnh bình thường. Đáng lẽ tìm môn đăng hộ đối..."\nAnh ngắt lời: "Những lời từng nói, quên câu lời của rồi?"\nKý ức ùa về.\nCô gái chàng trai trắng: "Tiền của là của anh!"\nNgây kiên do dự biến.\nEm lấy chiếc Bạch, nguyện..."\nChưa dứt lời, ngón tay xỏ vào nhẫn.\nGiọng nói vang nguyện."\n30 truyện Bạch)\nNgày khai giảng đại học.\nCuộc đời xám của tôi hiện một sắc màu rực rỡ.\nCô phóng khoáng, sống tự do, chân thành đáng yêu.\nNgay cả việc dùng tiền mang tính thế nói: "Chị thiếu chị tiêu tiền."\nNhưng việc dùng tiền m/ua khiến tôi khó chịu.\nCô quá thuần hiểu rằng một số mối qu/an h/ệ dính đến tiền sẽ mất sự sáng.\nHơn nữa, cuộc sống tôi còn quá rối quyết.\nKhông thời gian cho đương.\nTôi cố thích, vô ích.\nChỉ chối đến buông xuôi.