Bên Suối Thì Thầm

Chương 2

14/06/2025 04:17

Khi đồng nghiệp đang nắm tay tôi cảm thán, Kỳ Ngôn Triệt đã bắt gặp ánh mắt tôi, bước nhanh về phía tôi:

"Em..."

"Chào thầy Kỳ, em rất thích xem phim của thầy."

Vừa thấy anh há miệng, tôi vội ngắt lời. Người này đã đ/âm sau lưng tôi một lần, tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai.

Kỳ Ngôn Triệt im lặng giây lát, rốt cuộc vẫn đưa quà vào tay tôi:

"Cảm ơn sự ủng hộ của em."

Nụ cười gượng gạo của anh thoáng phảng phất vẻ nghiến răng nghiến lợi.

"Thầy Kỳ ơi, em cũng siêu thích thầy, hình nền máy tính của em toàn là thầy."

Đồng nghiệp bên cạnh hào hứng trưng bày các sản phẩm liên quan đến Kỳ Ngôn Triệt ở bàn làm việc.

Sau khi cảm ơn và tặng quà xong, ánh mắt Kỳ Ngôn Triệt lại dán vào bàn làm việc của tôi.

Thật trùng hợp, cuốn lịch để bàn hôm nay là quà tặng từ một tiểu minh tinh vừa debut đến quét tòa nhà. Tôi tùy ý đặt ở góc bàn, giờ đang bị người đàn ông này nhìn chằm chằm:

"Hóa ra em thích hắn ta."

Nghe tiếng nghiến răng ken két sắp vỡ tan này, tôi linh cảm chuyện chẳng lành.

Quả nhiên, tan làm tôi đang đợi xe ở trạm bus thì một chiếc xe van đen phủ mặt kính tiến đến. Cửa kính hạ một nửa, lộ ra đôi mắt lạnh lùng:

"Lên xe!"

Xe lao về phía nhà tôi. Tôi ngồi cứng đờ, bên cạnh là ánh mắt oán h/ận:

"Sao? Giờ không thèm nói chuyện với anh nữa à? Lưỡi mèo cắn mất rồi, hay phải nhìn thần tượng em mới chịu mở miệng?"

"Là anh đ/âm sau lưng em trước."

"Anh đ/âm kiểu gì? Hồi nhỏ em không l/ột quần anh? Không những thế còn cưỡng hôn anh, không cho anh chơi trò gia đình với đứa khác, em muốn anh kể hết ra đây à?"

Nghe này, tôi nói một câu, hắn đáp cả trăm. Tôi đâu dám cãi lại.

Xe dừng trước cổng nhà. Kỳ Ngôn Triệt cầm quà từ cốp xe, thuần thục leo lầu. Ngay cả chủ nhà như tôi cũng bị bỏ lại phía sau.

"Cô ơi, cháu về thăm cô rồi."

"Triệt về rồi à, cô nhớ cháu lắm."

Tôi ngơ ngác nhìn hai người ôm nhau thắm thiết như mẹ con. Có người hoàn toàn quên mất thân phận khách khứa.

Không những trên bàn ăn liên tục tán dương mẹ tôi, thi thoảng còn chê bai tôi vài câu. Mẹ tôi vui đến nỗi nói năng dịu dàng hẳn:

"Cô cứ tưởng cháu nổi tiếng rồi sẽ không về nữa."

"Sao thể, cô xem cháu lớn lên, cháu sao quên được."

Nói rồi Kỳ Ngôn Triệt liếc tôi:

"Nhưng Tây Tây giờ không thèm nói chuyện với cháu, nhắn tin cũng lười rep."

Trời ơi, lại đ/âm sau lưng tôi! Tôi vừa định mở miệng, mẹ đã lập tức trừng mắt. Kỳ Ngôn Triệt đắc ý nhìn tôi, sau bữa tối còn hăng hái rửa bát dọn bếp.

Nhìn nụ cười của mẹ, tôi biết mình sắp bị ghẻ lạnh.

"Cô ơi, nhà cháu lâu không ở nên quên dọn dẹp rồi. Tối nay cháu ngủ nhờ được không ạ?"

"Đương nhiên rồi! Minh Khê, đi dọn phòng cho Triệt!"

"Tại sao?"

Không kể việc nhà ọp ẹp này có chứa nổi đại gia này không. Thằng này chắc nhiều bất động sản lắm nhỉ? Lý nào phải ở nhà tôi?

"Tây Tây giờ xa lánh cháu rồi, ngủ nhờ cũng không được. Thôi, cô ơi cháu về vậy."

Kỳ Ngôn Triệt thở dài định rời đi. Dáng người 1m85 mà bước chân chậm rì như rùa.

"Gì đấy! Minh Khê mau đi dọn phòng!"

Tôi đành phải dọn phòng khách, nghe tiếng cười giòn tan của mẹ bên ngoài. Quả thực, buồn vui không cùng cảnh.

Căn phòng này Kỳ Ngôn Triệt từng ở qua. Hồi trước quên chìa khóa là chạy sang nhà nhau ngay. Góc phòng vẫn chất đống mấy món đồ chơi.

Tôi co người nhặt đồ chơi thì cửa phòng bật mở:

"Nóng quá!"

"Nóng thì không bật điều hòa..."

Tôi ngẩng đầu lên đúng lúc thấy người kia cởi trần. Kỳ Ngôn Triệt vẫn giơ tay trên không, áo treo lủng lẳng, nửa thân trên trần trụi đối mặt với tôi.

Tôi đơ người ngồi xổm, ánh mắt không kiềm được liếc xuống. Cơ bụng săn chắc xếp lớp. Tuần trước tôi còn xem báo khen Kỳ Ngôn Triệt được đề cử body đẹp nhất làng giải trí.

"Anh..."

Chưa kịp nói, anh ta đã ôm ng/ực hét thất thanh:

"Bi/ến th/ái!"

Kỳ Ngôn Triệt nói không biết tôi trong phòng nên vô tình cởi áo. Tôi vốn không để bụng. Nhưng hắn ta cứ như tiểu thư khuê các bị sàm sỡ, ánh mắt ai oán thỉnh thoảng lại liếc tôi. Còn suốt ngày đòi tôi chịu trách nhiệm.

"Từ khi thành niên chưa ai nhìn thấy ng/ực anh trần. Em không nên đền bù sao?"

"Đi tắm công cộng, ông chủ lau còn thấy hết rồi, sao không đòi ổng đền?"

"Ổng có gia đình rồi, không đền được."

Không những thế, Kỳ Ngôn Triệt còn đến nhà tôi ngày càng nhiều. Khi thì tài xế mệt không lái được, lúc lại mất điện chung cư. Ai mà biết được sao chung cư cao cấp hay mất điện thế.

Đúng là nhà cũ của hắn lâu không sửa. Thế nên thỉnh thoảng lại ngủ nhà tôi.

Hôm nay vừa về đến nhà, tôi đã bị Kỳ Ngôn Triệt kéo ra ngoài, bảo đi m/ua nước tương giúp mẹ:

"Sao hôm nay anh lại ngủ nhà em?"

"À, anh mất thẻ ra vào rồi."

Buồn cười, sao ngôi sao lớn không quẹt mặt được?

"Mà dạo này em xem mắt thế nào rồi?"

Tôi gi/ật mình. Trước khi Kỳ Ngôn Triệt về, mẹ tôi có giới thiệu cho tôi một cuộc hẹn hò. Tiếc là đối phương ngoại hình hơi khó đỡ. Nói vài câu rồi thôi. Nhưng mẹ tôi tưởng có triển vọng, còn đăng cả Facebook. Chắc bị Kỳ Ngôn Triệt thấy.

"Cũng tạm. Ảnh còn tự nhận là Kỳ Ngôn Triệt giới IT cơ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cảm Hóa Anh Trai Phản Diện

Chương 15
Năm tôi năm tuổi ấy, ba mẹ đã nhận nuôi một "anh trai" từ cô nhi viện. Hắn khôn khéo vô tội trước mặt ba mẹ, nhưng tôi biết, hắn tăm tối và cực kỳ hung ác, tương lai sẽ bởi vì yêu mà không có được với nữ chính của thế giới này, sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất, liên lụy đến cả gia đình chúng tôi xui xẻo chung. Để sống sót, tôi quyết định cảm hóa nhân vật phản diện. "Anh ơi, em thích anh nhất, em muốn sống cùng anh đến già ~" "Anh ơi, chúng ta nam sinh phải chơi với nam sinh, anh đừng thích các cô gái khác nhé ~" "Anh ơi, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau được không ~" Sau đó, nữ chính xuất hiện, hắn cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, mà lại ôm tôi vào lòng, đáy mắt để lộ ra sự độc ác điên cuồng. "Tiểu Triệt, em đã từng nói, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau." Tôi khóc không ra nước mắt. Nhân vật phản diện bị tôi bẻ cong rồi, phải làm sao đây, đang online chờ, gấp!
186.94 K
5 Ép Duyên Chương 18
6 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
12 Máu Trinh Nữ Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm