Anh mở tủ lạnh nhỏ một bên, đột nhiên lên, hỏi “Uống không?”
Hồi đại học, hai đứa thích loại nước đủ hương vị, như sự ăn vậy.
“Trong xe anh lại nữa.”
“Bảo trợ mấy lon đó.”
Tiếng kêu giòn khi mở lon, âm thanh bong bóng ùn ùn ra, chạm cốc anh ấy, bật lò sưởi uống lạnh, niềm vui lạ kiểu chỉ khi ở bên Chu Hải Triều.
Chu Hải Triều tiếp tục nói: “Hứa Chu chút đó tôi, hồ cảm nhận được, chưa giờ rõ ra, lại bạn tốt của tôi, nên không thể chủ động cập. Trước đây, vào nghỉ năm đó,” anh chống trán, “cô dùng giọng điệu bạn sẽ thăm dò cậu, lúc đó uống rư/ợu, cũng ng/u ngốc, giờ cậu. Điều đó rất không trọng cậu, xem, thật cũng luôn dung chấp nhận Chu Hải Triều trước.
“Sau đó, cố hay tình đều xa cách ấy, cũng không thời gian rảnh giao lưu bạn cũ, vào làng giải trí, chúng càng ít lạc hơn.”
Nói đây, anh lấy nửa mặt, thở dài: “Ôi, thật sự quá, không ngừng được.”
Tôi gỡ anh ấy: “Tôi thích nghe, anh đều nghe.”
Mắt anh đỏ, không biết thiếu ngủ hay vì nguyên nhân gì khác, xe đột ngột lặng, chỉ thể nghe thấy tiếng bong bóng vỡ lách tách lon.
Tôi kéo anh lại, sau ba năm, một nữa nhau, vai khít vào nhau, lấy nhau.
……
Dự đầu của xong nghiên c/ứu sinh thì quay về phòng thí ở bệ/nh viện của mẹ tôi, gần đây cũng mở rộng, nuôi khôn lớn, một phụ nữ, cũng không dễ dàng gì.
Tôi cũng muốn dùng khả năng của mình đỡ ủng hộ ấy.
Hơn ở chỗ mẹ tôi cũng tự hơn, điều kiện tốt hơn.
Tết năm đó, Chu Hải Triều quyết về nhà, trên bàn ăn, kế hoạch lai của mình, mẹ không phản rõ ràng, Chu Hải Triều lại động lớn khi quay đầu nhìn tôi.
Mẹ vốn cả năm không hay cười, nhìn Chu Hải Triều, lại rõ ràng.
-Hết-
Ngủ không dậy