Trong sân bay, Giang Độ ôm tôi đầy lưu luyến.
"Khi anh không ở đây, em phải giữ mình, đừng có tơ tưởng lung tung biết chưa?"
Giang Độ mắt ngân ngấn lệ, gật đầu với vẻ đ/au khổ sâu sắc.
"Yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ trông chừng hắn cho em." Kỷ Ninh ở bên cạnh nói.
Chúng tôi lại quấn quít một lúc, khiến Trần Sở - người cùng tôi xuất ngoại - không chịu nổi: "Chị phục em rồi, đôi tình nhân đừng có lả lơi nữa, chuẩn bị bay đi. Hơn nữa không phải tuần sau hắn đã m/ua vé sang thăm em sao?"
"Chị hiểu gì chứ!" Tôi lưu luyến lau nước mắt, vừa dặn dò Giang Độ.
Trần Sở túm tôi kéo vào trong: "Giờ không đi thì bao giờ mới đi? Chị sợ ông nội bắt chị về làm đám hỏi lắm rồi!"
20
Từ đó trở đi, cốt truyện cuốn tiểu thuyết trong đầu tôi lấy Giang Độ làm nhân vật chính đã hoàn toàn thay đổi. Mọi người dường như đều không đi theo con đường định sẵn.
Giang Độ không thích Kỷ Ninh, Tần Tranh cũng chẳng yêu Kỷ Ninh, nhà tôi cũng không phá sản.
Nhưng cốt truyện gốc vẫn thường xuyên ám ảnh tâm trí tôi, sợ rằng một ngày nào đó tỉnh dậy, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Cho đến ngày đó, trong đầu tôi vang lên một giọng nói lạnh lùng:
"Tuyến truyện văn ngọt ngào c/ứu rỗi học đường đã chỉnh sửa hoàn tất, qu/an h/ệ nhân vật chỉnh sửa hoàn tất, tình tiết chỉnh sửa hoàn tất."
"Xin lỗi, do sơ suất của Cục quản lý chúng tôi, đã vô tình khiến ký ức bạn nhận được lúc đó là từ một bản thảo đã bị hủy bỏ."
Giọng tôi chùng xuống: "Vậy ra thứ trong đầu tôi chỉ là một cuốn tiểu thuyết lỗi?"
"Ừ, đúng là như vậy."
"Các người thật là tuyệt vời đấy! Lâu thế này mới nói." Tôi nghĩ mình đã cười và giơ ngón tay cái lên với chúng.
"Xin lỗi xin lỗi, sơ suất trong công việc."
"Để bù đắp sai sót, chúng tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ diễn biến cốt truyện nào nữa, các bạn tự do phát triển."
Trước khi biến mất, giọng nói đó còn nói thêm: "À, đúng rồi, do cốt truyện trước đó bị xáo trộn, ý thức tự chủ của nhân vật Giang Độ đã thức tỉnh ngay từ đầu. Nghĩa là cậu ấy chưa bao giờ bị ràng buộc bởi cốt truyện, bao gồm cả việc yêu bạn."
"Cuối cùng, chúc các bạn mở khóa cuộc đời mới, hãy nhất định hạnh phúc nhé!"
Giọng nói trong đầu hoàn toàn biến mất.
21
Mấy năm nay, Giang Độ luôn đi về giữa hai nơi. Hễ có thời gian, cậu ấy lại bay sang nước ngoài.
Cậu ấy nói: "Miên Miên, anh nhất định sẽ nỗ lực để bố mẹ em chấp nhận anh, không để em phải chịu khổ cùng anh."
Suốt bốn năm đại học, Giang Độ luôn nỗ lực vì lời hứa đó. Cậu ấy hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, ngoài giờ học là làm việc, chút thời gian còn lại cũng bay sang bên kia đại dương thăm tôi.
Kỷ Ninh học cùng chuyên ngành với Giang Độ ở đại học và cũng trở thành cánh tay phải đắc lực của cậu ấy.
Có lần, Giang Độ vừa gọi video với tôi vừa làm việc, tôi ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy cậu ấy mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Sau này Kỷ Ninh nói với tôi, lúc đó cậu ấy làm việc liên tục ba ngày không ngủ.
Tôi đ/au lòng vô cùng, cảm thấy không thể để Giang Độ hy sinh quá nhiều mãi.
Tôi không nói với cậu ấy rằng tôi chỉ mất hai năm để hoàn thành tín chỉ bốn năm, rồi dùng thêm hai năm nữa hoàn thành thạc sĩ, ít hơn hai năm so với dự định ban đầu là sáu năm.
Sau khi tốt nghiệp, tôi nóng lòng m/ua một vé máy bay về nước.
Lúc này, công ty của Giang Độ đã lên sàn.
Công ty của cậu ấy vươn lên với tốc độ nhanh nhất trong ngành, đứng ở vị trí hàng đầu. Giang Độ bỗng chốc trở thành tân quý doanh nhân.
Cậu ấy cũng trở thành nhân vật được các trang tin tức đua nhau đưa tin.
Nhưng khi người dẫn chương trình hỏi về tình trạng tình cảm, cậu ấy luôn mỉm cười đáp: "Vị hôn thê của tôi đang ở nước ngoài, đợi cô ấy về là chúng tôi sẽ kết hôn."
Khi Giang Độ bước xuống sân khấu, cậu ấy nhìn thấy tôi đứng dưới khán đài.
Vẻ chín chắn, ổn định trên sân khấu biến mất, cậu ấy như chú cún vui mừng lao vào ôm tôi.
"Sao em về rồi?"
"Em thấy anh thiếu một bà chủ, nên em về thôi."
(Hết)
Tác giả: Cửu Thiên Thất