Ta vốn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng qua tuổi mười tám vẫn chẳng có ai đến cầu hôn.
Bởi vì ta có tật lưỡi không ngừng nghỉ.
Một ánh mắt vạn năm mê hoặc, vừa mở miệng liền khiến chó gh/ét người chán.
Nhìn thấy ta thành ế trễ kỳ hôn, cha ta đành c/ầu x/in đến tận thiên nhan.
Hoàng đế phất tay ban chỉ, gả ta cho một gã c/âm đi/ếc.
01
Mẹ kể, khi mang th/ai ta bà thường mộng thấy chim bách linh đậu bên song cửa.
Hai người tin chắc đứa trẻ sinh ra sẽ có giọng trong trẻo như chim hót.
Vì thế từ trước khi ta chào đời, cha mẹ đã đặt tên sẵn: Kỷ Bách Linh.
Từ nhỏ ta đã bộc lộ thiên phú ngôn ngữ phi thường.
Khi trẻ cùng tuổi còn ngọng nghịu, ta đã biết rành rọt: 'Cha mẹ đói', 'Con tè' đủ thứ.
Cha ta khi ấy lấy làm kiêu hãnh lắm.
Suốt ngày ông bồng ta đi khoe khắp các đồng liêu.
Những nhà ấy đều có con nhỏ cùng tuổi ta.
Thấy lũ trẻ khác bập bẹ từng chữ, còn ta đã gọi rõ 'chú', 'bác', 'ông', cha xoa râu cười khoái trá.
'Bách Linh nhà ta quả thông minh lanh lợi, các huynh đệ thấy cũng phải phục chứ?'
Nhưng sau ba tuổi, cha chẳng dám bồng ta đi đâu nữa.
Không phải không muốn, mà vì không dám.
Con gái mà lắm mồm lắm miệng, truyền ra ngoài thật bất tiện.
Hai người bàn đi nghĩ lại về giấc mộng chim bách linh.
Cuối cùng, cha ta - bậc bác học đa văn - đưa ra suy đoán kinh người:
'Nương tử ơi, hay là... mỗi lần vào mộng của nàng, chẳng phải cùng một con chim?'
02
Những chuyện trước năm sáu tuổi, ta nhớ chẳng rõ.
Nên đây là lời mẹ kể lại, độ x/á/c thực khó lường.
Cổ nhân nói: 'Bảy tám tuổi, chó cũng chán'.
Nhưng với ta thì sớm hơn - ba bốn tuổi đã thế.
Mẹ bảo chẳng nói quá đâu, chó thật sự gh/ét ta.
Con chó đen trong bếp sau vài lần bị ta 'tâm sự', thấy bóng đã cụp đuôi trốn mất.
Trẻ con khác đeo trường mệnh tơ, kim tước xuyến - cổ ta đeo túi nước nhỏ.
Nói nhiều quá, khát lắm.
Những năm ấy, ba người nhà sống theo lịch trình cố định.
Trước giờ Ngọ, mẹ khổ sở.
Cha đi làm từ sớm lúc ta còn ngủ.
Mẹ nói, muốn tìm bà chẳng cần thị nữ bẩm báo.
Cũng chẳng sợ thị nữ hắt hủi ta.
Bởi ta sẽ kể hết - từ sợi tóc rụng khi chải đầu đến miếng cơm vương trên áo.
Sau giờ Ngọ, đến lượt cha đ/au khổ.
Bởi ông đã về nhà.
Khi ấy chức cha chưa cao, mỗi ngày chỉ làm nửa buổi.
Trước khi có ta, cha thường đọc sách trong thư phòng.
Sau khi có ta, hai cha con cùng 'tiêu khiển' trong thư phòng.
Mẹ bảo, hai năm khai tâm cho ta, cha chẳng cần để râu cũng già đi mười tuổi.
Đến đêm, cả hai cùng khổ.
Ta vừa kể cho cha nghe chuyện ban ngày với mẹ,
vừa tường thuật lại cho mẹ nghe buổi chiều trong thư phòng.
Bà nội từ quê lên thúc mẹ sinh thêm con trai.
Để tạo không gian cho vợ chồng, bà đòi dẫn ta về nuôi.
Năm ấy, lão thái quân chắp tay sau lưng, nào biết mình sắp đối đầu ai:
'Ba đứa nhóc nhà đại gia ta còn nuôi được, huống chi Linh nhi. Một đứa, à không, mười đứa cũng chẳng hề gì.'
'Con dâu cứ yên tâm với nhị lang tạo thêm cháu đi.'
Chưa đầy nửa tháng, bà đổi giọng:
'Linh nhi vẫn để hai đứa nuôi. Nghĩ lại nhà họ Kỷ đã có ba cháu trai, đủ rồi, đủ rồi.'
Về sau bác trai viết thư kể: Bà nội về quê mắc chứng lạ.
Cứ kêu đ/au đầu, nhất là khi có người nói chuyện bên cạnh.
03
Nhắc đến cuộc đối đầu giữa mẹ và bà nội, đây là lần đầu bà thắng không tốn mũi tên.
Nhờ có ta - kỳ binh trời giáng.
Mẹ ta thầm nghĩ: Lắm lời cũng có cái hay.
Nhưng ý nghĩ ấy tan biến khi ta đến tuổi đi học.
Đường học hành của ta gập ghềnh lắm.
Nhiều thì ba ngày, ít thì nửa buổi, thế nào cũng bị đuổi về.
Hỏi lý do, thị nữ ấp úng:
'Tiên sinh... tiên sinh nói một câu, tiểu thư nói ba câu. Một buổi học, tiểu thư nói nhiều hơn cả thầy.'
Cuối cùng mẹ đ/ập bàn quyết định:
'Thôi không học nữa! Chẳng lẽ trạng nguyên nhà ta không dạy nổi con gái?'
Cha ta: '...'
Đúng lúc cha thăng quan tiến chức, mỗi ngày bận bịu triều chính.
Về nhà vừa soạn tấu chương, vừa dạy ta học.
Râu tóc bạc thêm mấy phần.
Cha thường xuyên bí lời trước ta.
Những lúc ấy, ông rưng rưng than:
'Nhi tử thông minh tuyệt đỉnh, lão phụ vui mừng khôn xiết. Chỉ tiếc... tiếc thay lại có cái miệng.'
04
Cha mẹ muốn che giấu tật lắm lời của ta, nhưng giấy sao gói được lửa.
Thiếu nữ nhà Tả tướng quân cố ý làm dây bẩn váy người khác chờ ba tháng mới có.
'Trời ơi! Nghe nói Tả tướng quân giải甲 về quê vì bệ/nh run tay gia truyền. Chẳng lẽ tỷ tỷ cũng bị di truyền rồi?'
'Trẻ thế đã mắc bệ/nh, thảm quá chừng!'