Livestream Đặt Tên Cho Heo Con

Chương 7

08/06/2025 04:52

[Dù tôi đã ám chỉ rõ ràng đến thế, nhưng Kiều Kiều vẫn trốn tránh tôi, thậm chí còn chạy ra nước ngoài. Cậu nói xem, tôi có nên đ/au lòng không?]

Áaaaaa, cho đến bây giờ tôi mới nhận ra mình đã hiểu lầm Phó Tư Châu hoàn toàn. Nghe anh ấy nói thích tôi, tôi thực sự rất vui, nhưng vẫn còn một thắc mắc.

[Nhưng anh không chỉ coi em là em gái sao? Một người anh trai bây giờ chui vào phòng em gái nói những lời này có hơi không phải phép không?]

Nghe vậy, Phó Tư Châu bóp nhẹ má tôi, giọng đầy vẻ gi/ận dữ:

[Em gái nào? Hồi đó em mới lớn bao nhiêu? Anh có thể chấp nhận sao? Phó Tư Châu từ trước tới giờ chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn. Lúc đó anh mới 18 tuổi, không tiền không thế, làm sao cho em tương lai tốt đẹp? Hả?]

[Vì vậy anh cố gắng học tập, đam mê diễn xuất, chỉ để khi em quay về có thể nói rằng: Phó Tư Châu bây giờ đã đủ khả năng theo đuổi em. Mong cô Khương cho một cơ hội.]

Tôi cố tình trêu anh, cười vô tư rồi cũng đưa tay véo má anh - gương góc cạnh mà tinh xảo.

[Ồ? Nhưng em rất đỏng đảnh đấy. Vậy phải xem anh thể hiện thế nào đã~]

[Biết rồi, bé Kiều Kiều.]

Phó Tư Châu cúi đầu cười khẽ, vòng tay ôm lấy tôi. Hơi thở phả vào chân khiến tôi ngứa ran, không chỉ da mà ngay cả mặt cũng nóng bừng. Tôi đẩy anh ra, bảo về phòng nghỉ ngơi.

Phó Tư Châu ngoan ngoãn đứng dậy, nắm tay tôi để tôi tiễn ra cửa. Đúng như cư dân mạng nói - giống chú cún ngoan hiền.

Vị Phó ảnh đế vốn lạnh lùng xa cách, đối đãi thân thiện nhưng không thân cận, lại đối với tôi hiện nguyên hình: soán đoạt, âm hiểm nhưng sẵn sàng nằm xuống để tôi vuốt ve, làm nũng.

Thôi được, bạn thân bảo tôi n/ão tình yêu đương, đúng là n/ão ngắn chẳng chữa được. Nhưng thứ n/ão ngắn này từ năm 17 tuổi đến giờ, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Chương 13

Khi đoàn làm phim đến kéo hành lý, tôi hoàn toàn không biết các khách mời khác là ai. Mãi đến khi thấy Phó Tư Châu và Tưởng Cầm Nhi dính ch/ặt bên anh, tôi mới nhận ra thế giới này hình như đảo lộn rồi.

Hai ngày trước, Lý ca nhận cho tôi một gameshow thám hiểm ngoài trời, phát sóng trực tiếp toàn bộ với dàn khách mời đình đám, dặn tôi cố gắng thể hiện. Anh ta nói hiện netizen đã bớt anti tôi, nên tranh thủ nhiệt độ để lên hương.

Tôi tưởng dàn khách mời to sao, nhưng không ngờ mời cả Phó Tư Châu.

Phó Tư Châu nhìn tôi mỉm cười, lịch sự nhận hành lý:

[Chào em, tôi là Phó Tư Châu, mong được chỉ giáo. Em có thể gọi tôi Tiểu Phó.]

Thấy anh giả bộ, tôi cũng nở nụ cười: [Xin chào, tôi là Khương An, mong được quan tâm.]

Tưởng Cầm Nhe thấy hai chúng tôi thân thiết, liền cảnh giác. Cô ta khéo léo chen ngang tách chúng tôi ra:

[Ha ha, thật trùng hợp. Tôi không cần tự giới thiệu nữa nhỉ, An An cũng biết tôi mà.]

Tôi cười đáp: [Đúng là trùng hợp thật.]

Một lát sau, tất cả khách mời đã tề tựu. Chúng tôi lên xe đến trường quay, livestream chính thức bắt đầu.

Tới nơi, tôi thấy quen quen. Núi non sông nước này sao giống thế.

Đây chẳng phải núi sau nhà Phó Tư Châu sao? Cạnh đó là nông trại nhà tôi. Hồi nhỏ hai đứa thường cùng nhau bắt gà, câu cá.

Liếc nhìn Phó Tư Châu, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi. Anh chớp mắt cười tủm tỉm, chắc cũng nhận ra rồi.

Tôi vội quay đi, chăm chú nghe hướng dẫn, không ngờ màn tương tác nhỏ này đã bị netizen bắt trọn.

[Hai người này sao thế? Bảo không quen tôi không tin.]

[Áaaaa, ánh mắt Phó ảnh đế nhìn Khương An gi*t ch*t tôi rồi!!]

[Đừng nói bậy, Tưởng Cầm Nhi và Phó ảnh đế mới đúng CP!]

[Đừng gì cũng nhắc Tưởng Cầm Nhi, hai người ta có qu/an h/ệ gì đâu? Đừng gán ghép lung tung cho Phó ca.]

Livestream lại một phen náo lo/ạn.

Sau khi nghe hướng dẫn, chúng tôi chia nhóm: 8 người chia 2 đội lên núi tìm nguyên liệu, quay về nấu ăn, tối sẽ có bất ngờ.

Không khó lắm, núi sau nhà Phó Tư Châu đầy thứ, dễ tìm. Mà gần nông trại nhà tôi thế này, bắt lợn con ăn cũng được nhỉ?

Chia xong nhóm, đội tôi gồm: tôi, Phó Tư Châu, Tưởng Cầm Nhi và Bách Hồ Dự (nam diễn viên từng hợp tác). Đội kia có Ca Yên (ca sĩ), Trương Hân Di (nữ diễn viên), song sinh đình đám Tống Kha - Tống Nhiên.

[Sao Tiểu Cầm lại chung nhóm với Khương An chứ? Đoàn làm phém vô dụng!]

[An An còn chưa nói gì, mấy đứa bạch liên hoa đã giở trò rồi hả? Gh/ê t/ởm!]

[Ôi phim hay quá, hóng quá đi!]

Dù không xem được bình luận, chúng tôi phải tự thu hút fan. Sơ suất nhỏ cũng có thể dính phốt.

Chúng tôi phân công: đội tôi tìm nguyên liệu, đội Ca Yên tìm dụng cụ nấu nướng.

Phó Tư Châu đi trước, Tưởng Cầm Nhe lấn sát anh, sợ tôi và anh nói chuyện. Buồn cười thật, lúc chúng tôi thân thiết cô còn chưa biết ở xó nào. Đang quay nên tôi lười tranh.

Tôi lững thững phía sau ngắm cảnh, Bách Hồ Dự lại gần bắt chuyện:

[Khương An, trùng hợp thật. Sau phim trước tới giờ chưa gặp, không ngờ gặp ở đây.]

[Ha ha, đúng vậy. Dạo này cậu thế nào?]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
11 Ép Duyên Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm