Lúc đó cho một bạch kim hình cỏ bốn lá.
“Nghiễm đối thật ngay cả dây chuyền sẵn bạch kim cho cô.”
Tôi đ/au nhìn giá tiền trên đó, thầm phải ngốn mất nửa tháng lương ấy.
Nhưng đặc biệt cho tôi, lại kìm được sướng.
“Đây một năm ngày cưới…”
Lời dứt, chợt liếc thấy trên Ca.
Giống hệt tay tôi.
Cô như hiện sự sững sờ tôi, cúi đầu nhìn dây hình nụ cười rồi thong thả nói:
“Nghiễm đã giúp ấy niệm. vất vả, xem giá xong liền cái hợp lý nhất.”
Niềm hân hoan tan biến chốc lát.
Tôi lùng vào hộp, nhìn thêm nào “Vậy sao?”
Hôm đó về, chúng cãi nhau đầu tiên.
Về rất quà, duy còn trang sức.
Còn mong muốn, đã cho Ca.
Đến giờ nhớ tên ấy - Trái Tim Duy Nhất.
Mà tôi, từng duy Hành.
“Không sao, đừng lạc nữa được.”
Thẩm cởi khoác, chuyển động, một ngọc cẩm thạch suýt rơi xuống đất.
Tôi lùng nhìn giữ lấy vòng, giả bộ chân thành hỏi: “Chiếc này, cho Chi Chi?”
Thẩm ngẩn người, lặng hồi lâu đáp: đưa.”
Mắt tức đỏ hoe.
“Vậy anh… muốn cho em sao?”
“Em gì khác, em biết đã kết hôn phải cho Chi Chi. là… đây chúng ta… tuổi thanh em…”
Mạnh đương nhiên thanh Hành.
Còn nỗi ám ảnh năm anh.
Khi quen Hành, đã đồng tôi:
Thẩm một mối tình đầu bạch nguyệt quang, hai từng hẹn kết hôn ngay tốt đại học.
Nếu phải do bố mẹ ly hôn, rời khỏi thành phố khiến hai mất liên lạc, giờ họ đã cái đầy nhà.
Còn đại học đi đ/ộc thân, chính đợi về.
Nhưng lúc đó đang chìm đắm tình yêu chẳng tâm.
Còn gì cũ khóc mới thua, chẳng cái vụ đoàn viên vỡ đâu!”
Nhưng diễn biến đó đã tàn khốc dạy cho bài học: thể tin.
Chiếc cho đụng chắc muốn tìm lúc cho thôi.
Đang vậy thì bỗng nghe “Xin lỗi, Tiểu Ca.”
“Anh quyết định cho Chi Chi rồi.”
Không sửng sốt, ngây người.
Rồi lại thấy chua chát.
Đã muộn rồi.
Tôi đã ch*t rồi.
“Anh đi vệ sinh chút.”
Thẩm đứng dậy nói.
Mạnh tức đứng lên, ngắn dài theo anh.
Thẩm liếc nhìn phòng khóa nhà vệ sinh, nghi hoặc hỏi: “Sao lại khóa vậy?”
Mạnh lúc khóc nữa, hơi thở gấp gáp hơn rồi giả bộ thản nhiên đáp:
“Trước em nuôi lạc mất, tìm mãi thấy. phòng đ/au em khóa lại.”
Nghe muốn Ca.
Con trai tao phải mày!
Thẩm gật đầu: tìm khắp chưa? Hay lúc nào cùng em tìm?”
Mạnh “Không cần đâu, bận lắm. Huống chi Chi Chi tìm thấy, yên tâm.”
Thẩm lặng.
Mạnh liếc nhìn anh, lo lắng nói:
“Giờ thời tiết càng ngày càng rồi…”
Thẩm âm tối.
Mạnh biết Nhụy hen suyễn, còn biết đó hen dị ứng.
Trong nửa năm giữ Nhụy, bắt nó ớt, hê nhìn nó lên cơn hen.
Đợi Nhụy sắp ngạt thở mới lọ th/uốc xa tầm trên tủ.
Cười đ/ộc “Đồ hoang.”
Mỗi cảnh Nhụy hành hạ, muốn nghìn mảnh!
Nhưng ch*t, chẳng được gì.
Còn kẻ sống sót lại đang ngoan nghe lời kẻ th/ù.
“Chỉ cần Ninh Chi dẫn Nhụy đùa đi/ên cuồ/ng, nó đã lên cơn hen.”
Thẩm xong, càng thêm u ám.
Tôi hiểu trạng x/ấu đi.
Ba năm trước, dẫn Nhụy cầu trượt ở công viên, giữa chừng nghe điện thoại. Khi lại thì Nhụy đã lên cơn hen.
Lúc đó, hiện.
Thẩm nơi, thấy Nhụy mồ hôi nhễ nhại, liền trách bất cẩn, xứng mẹ.
Vừa áy náy đ/au lòng, tối đó tắm cho Nhụy, phải dì Dương đã c/ứu con.
Nhụy mơ màng “Mẹ ơi, gh/ét.”
Lúc đó tưởng tôi, nhưng giờ lại.
Nhụy vốn chậm chạp, cầu trượt đổ mồ hôi thế?
Chỉ tiếc năm qua hình tượng ngày càng x/ấu, lời suy đoán tôi.
Khẳng định muốn đổ lỗi.
Tôi biết phòng Ca, h/ận ch*t Nhụy bắt đi.
Thẩm đột ngột đứng dậy từ.
Mạnh vội hỏi: “Không ngồi thêm chút nữa sao?”
“Thôi.”
Thẩm khoác bước tối sầm.
Mạnh đứng lưng ta, âm tình bất định.
Nhìn biểu đó ta, muốn gi*t ch*t...