Tiết thị không những không thu tay, ngược lại, thanh ki/ếm trong tay từ chỗ chĩa vào Hòa Chiêu Nghi dần dần xoay sang hướng về Thánh Thượng. Ki/ếm chỉ vào Thánh Thượng, dù có mấy cái đầu cũng không đủ ch/ém.
Cảnh tượng này lẽ ra khiến ta h/oảng s/ợ, nhưng trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ đi/ên rồ: giá như Tiết thị thật sự đ/âm ki/ếm vào Thánh Thượng lúc này thì hay biết mấy.
Để báo đáp nàng, ta nguyện để nàng gi*t Hòa Chiêu Nghi, cũng nguyện để nàng hợp táng với Thánh Thượng. Chỉ là ta biết, không thể được. Một cô gái tay không buộc gà như nàng, cầm ki/ếm cũng vô dụng.
“Thánh Thượng,” nàng nhìn Hoàng đế, “Ngài cũng muốn ngăn cản thần thiếp ư?”
Ta tưởng Thánh Thượng sẽ nói gì, ít nhất cũng hỏi nguyên do, không ngờ ngài trực tiếp sai người đưa Hòa Chiêu Nghi vào Thẩm Hình Ty thẩm vấn. Nhưng Tiết thị vẫn không hài lòng: “Còn thẩm vấn gì nữa? Chứng cứ rõ rành rành, bệ hạ vẫn muốn c/ứu nàng ư?”
Lúc này, Hòa Chiêu Nghi cũng hoàn h/ồn, quỳ bò đến trước mặt Thánh Thượng: “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, Quý Phi nương nương không hỏi đông tây đã sai người trượng sát thần thiếp, thần thiếp thật không biết mình đã làm gì?”
Ta cũng giả vờ ngơ ngác: “Thánh Thượng, việc này...?”
“Còn không đem Hòa Chiêu Nghi xuống!” Vừa nói, hắn giơ tay dễ dàng đoạt lấy thanh ki/ếm của Tiết thị, quả nhiên không hề gi/ận dữ với nàng, chỉ ôm eo Tiết thị nói với ta: “Những kẻ này, giao hết cho Hoàng hậu xử lý.”
Rồi hắn cưỡng ép dẫn đi Tiết thị đang không cam lòng, Hòa Chiêu Nghi cũng bị lôi xuống. Số cung nữ thái giám còn lại, ta sai Uyên La đuổi hết. Hôm nay sự tình kết thúc thật bất ngờ. Rõ ràng khởi đầu thuận lợi, cuối cùng vẫn không dậy sóng được.
Bốn mươi tám
Vừa về cung chưa được bao lâu, Khang Chiêu Nghi mấy người đã kéo đến, không cần đoán cũng biết là đến dò la tin tức.
Tò mò là bản tính người đời, bằng không thì cuộc sống có gì vui.
Chỉ tiếc rằng ta cũng phải giả đi/ếc làm ngơ: “Ai mà biết được? Quý Phi vô cớ đến chỗ Hòa Chiêu Nghi, bản cung cũng không rõ, phải xem Hòa Chiêu Nghi khai ra được gì.”
Khang Chiêu Nghi thận trọng suy đoán: “Quý Phi nương nương vốn không hành sự như vậy, chỉ sợ Hòa Chiêu Nghi đã làm điều gì khiến Quý Phi h/ận thấu xươ/ng.”
“H/ận thấu xươ/ng? Chẳng lẽ Hòa Chiêu Nghi—” Tường Uyển Nghi liếc nhìn ta, nói ra suy nghĩ của mình: “Hay là có liên quan đến Tứ hoàng tử?”
Nhưng nàng lập tức tự phản bác: “Hòa Chiêu Nghi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, chiêu dụ người ngoài cung.”
“Có tiền khiến q/uỷ xay thóc, sai khiến người ta làm việc có gì lạ.”
“Phải đấy, nhìn cách nàng ta thường ngày cư xử, nào phải thiếu tiền?”
Ta chỉ ngồi nghe mấy người họ bàn tán, không ngờ lại đoán trúng được thâm cung bí sử. Hóa ra chỉ cần có manh mối, trí tưởng tượng của mọi người đều khá lắm.
“Thôi đi các ngươi, nói hăng say lắm nhỉ? Nhưng những lời này đừng mang ra ngoài nói nhé.”
“Nương nương yên tâm, chúng thần đâu có ngốc.” Mấy người khác cũng theo đuôi. Thấy ta không thích bàn chuyện này, họ chuyển đề tài sang chuyện Bát hoàng tử.
Bát hoàng tử vẫn nuôi ở chỗ Kiều Tần, nàng tưởng là công của ta, kỳ thực ta chỉ nói một câu, Thánh Thượng liền đồng ý, dễ hơn ta tưởng. Bát hoàng tử sinh ra khỏe mạnh, nhưng không giống Tứ hoàng tử hồi nhỏ, nên Thánh Thượng cũng hờ hững với đứa con này.
Ngược lại, Thất công chúa có lẽ hiện giờ là con gái được Thánh Thượng sủng ái nhất, chỉ là không biết trong sự sủng ái ấy có pha tạp thứ gì không.
Ta nghĩ đến chuyện hôm nay Tiết thị hành động như vậy mà Thánh Thượng cuối cùng vẫn không động đến nàng, lòng tự nhiên thấy nghẹn lại.
Bốn mươi chín
Mẫu thân dẫn Thời Nghi vào cung, nói lâu không gặp nhớ ta. Dù đang bận vẫn tiếp.
Nhưng nói chuyện được một lúc, mẫu thân nhắc đến chuyện hôn sự của Đồn nhi.
“Nó còn nhỏ lắm.” Ta nói.
Không ngờ mẫu thân đáp: “Không nhỏ nữa rồi, chuyện này phải tính trước cả chục năm. Thời Nghi nhà ta cùng tuổi Thái tử, nương nương nghĩ sao?” Vừa nói, mẫu thân vừa đẩy tay Thời Nghi về phía ta.
Thời Nghi là con gái út đích của trưởng huynh, nhỏ Đồn nhi một tuổi, tuổi tác xấp xỉ. Đứa bé này từ nhỏ thường theo mẫu thân vào cung, ta cũng xem như con gái mình nuôi, đương nhiên là tốt.
Chỉ là ta chưa từng nghĩ để nàng làm Thái tử phi tương lai.
“Việc này phải do Thánh Thượng quyết định.”
“Nam Chi, con là sinh mẫu của Thái tử, chuyện Thái tử phi tương lai đương nhiên có quyền nói. Con cho mẫu thân một câu đáp án chắc chắn đi.”
Ta biến sắc: “Đây là ý của mẫu thân, hay phụ thân, hoặc là ý của cả nhà?” Thấy mẫu thân im lặng, ta quyết đoán hỏi Thời Nghi đang cúi đầu: “Thời Nghi, nói cho cô biết, cháu có muốn làm Thái tử phi không?”
Thời Nghi mím môi, ngẩng lên nhìn ta rồi nhìn mẫu thân, dường như quyết tâm: “Thời Nghi không muốn.” Lời vừa dứt, mẫu thân liền nói: “Con bé này biết gì?”
Ta kéo Thời Nghi vào lòng: “Lúc này mẫu thân lại coi nó là trẻ con rồi sao?”
“Nương nương, việc này...”
Thật ra Thời Nghi nói không muốn, ta thở phào nhẹ nhõm. Dù gì cũng hợp ý ta. Ta sai Uyên La dẫn nó ra ngoài chơi, trong điện chỉ còn ta và mẫu thân.
“Nó đã không muốn, các người ép làm gì? Nhà ta không còn nam nhi sao? Phải dựa vào con gái để thăng tiến ư?!”
“Nam Chi, con nói thế nào ấy. Anh em họ kết thân, tốt biết mấy.”
“Tốt? Tốt chỗ nào?”
Mẫu thân biện giải: “Biết rõ gốc gác, tốt biết bao. Thời Nghi cũng là đứa trẻ con nuôi nấng, con không hài lòng sao?”
“Hài lòng, không có nghĩa nó phải làm Thái tử phi. Hay các người cho rằng Hoàng hậu này, Dực nhi Thái tử kia đều không đáng trông cậy?”
Thái tử phi, nếu không có gì bất trắc, chính là Hoàng hậu đời sau. Nhưng họ Liễu đức gì mà liên tiếp xuất hiện hai vị Hoàng hậu? Huống chi, Thánh Thượng cũng không ưa ngoại thích như vậy. Hơn nữa, họ Liễu vốn đã đứng về phe Đồn nhi, cần gì phải dùng vị trí Thái tử phi để lôi kéo. Chi bằng dùng vị trí ấy tìm thêm trợ lực, cũng khiến Thánh Thượng hài lòng.