“
Thế Em nghĩ vậy: “Thằng cũng rèn luyện lại công việc của đang rất bận, nếu xin nghỉ lúc việc ngay đấy!”
Đầu dây bên kia đầu cáu kỉnh: “Mày nghe mày cái gì đấy! Suốt công việc, thấy mày ki/ếm đồng nào đâu! nữa, mày nằm viện mày đến gì nên đâu!”
Nói xong, lẽ thấy hơi giọng bà dịu xuống: “Mày xin nghỉ vài đi, hơn tiếp, cũng người, cũng cha chứ!”
Nói bà vẫn hiểu trọng tâm đề.
Tôi nhẫn nại thích: muốn mẹ, nhưng Dừa cũng người coi. Nửa tháng về, nó ch*t đói mất. phải nhiệm! nghĩ hiểu giác mà?”
Không bà đáp, tắt máy.
Sau khi ra, bình yên lạ thường.
Nhìn bóng mình trong thấy xa lạ.
Thật ra muốn bày khó khăn, mong bà hiểu cho.
Nhưng thái của bà khiến đầu từ đâu.
Tôi mới ra trường, chuyện công sở đã đủ đ/au đầu.
Bà rõ, nhưng vẫn nhắm mắt ngơ. Bà chỉ nghĩ cho thân.
Chưa bao giờ nghĩ đến tôi.
5.
Vừa chợp mắt, chuông điện thoại réo vang. Thằng Hòa say từ quán nhậu đến.
“Chị Thanh á/c thật! nhớ ong tay áo! Chị coi bạc hơn ruột Mẹ đã hy bao nhiêu cho chúng ta mà!”
Giọng Hòa lè nhè đan xen bà lẻo tiếp tục nhậu.
Tỉnh táo hẳn, bật mode đấu: đã bao lâu?”
“Em lắm, chị chị cả, bì em!”
“Vì m/ua cho chị nên chị đ/ứt gia đình Vô thế! Ít nhất chị thuê người không? Tiền chó cũng chịu chi cho mẹ, đây đạo Mẹ trả n/ợ khổ sở, chị sống phè phỡn, ích quá!”
Ôi trời, y chang mấy câu sến sẩm từng đọc trên mạng!
Mấy trò tẩy n/ão phụ nữ này.
Tôi bật cười, vuốt ve Dừa đáp: “Nói bạc, giàu hơn chị nhé. Mấy cho thuê của em, tháng nào chả hơn lương chị. nữa, giao hết cho em, trả n/ợ. Em thế, lấy ra cho mẹ?”
Nếu thuê trả n/ợ, đã khổ. Nhưng hai người thà thức lo còn hơn trai Vậy ai được?
Họ kể lể khổ cực tôi, quay sang dâng hiến đời cho thằng em.
Họ lại cho trai, trói buộc tình lên người tôi.
Tôi từ m/ắng bạc bẽo.
Đúng ai chị gái!
Dừa khẽ dụi đầu tay tôi. Ấm quá.
Chó còn linh tính, toan tính hơn người.
Trương Hòa bị chạm ái nhưng vãn cố cãi: sánh gì? Em trụ cột Trương, của bố lại cho cho ai? Cho chị mang chồng Sau phụng dưỡng bố phải cậy sao?”
“Sau chị về, mỗi tháng đưa 10 triệu phụng dưỡng nhiều không? đ/au chị vài chủ yếu vẫn em!” Hắn đắc ý giảng đạo.
Tôi nhịn cười.
Đây lời một gã ông 20 mấy tuổi ư?
Bỗng bố mẹ, cậy “trụ cột” không.
“Sao im lặng vậy Thanh? Hết lý lẽ à?”
Tôi bỏ máy ôm Dừa chìm giấc ngủ.
6.
Sáng hôm sau, đăng ảnh chụp bên cửa sổ viện trong nhóm gia đình.
“Nằm viện mới thấy nhớ cháu. gái việc riêng, đành ngắm người ta mà khuây.”
Cả nhốn nháo ứng, ào ào chỉ trích tôi.
Dì điện thở dài: “Thanh Thanh, dì mấy cũng phải chứ.
Em trai trai lúc phải gái đảm đang. Là chị cả, mẫu gì cho cái!”