Viên Hoán lặng hiện ngoài cửa.
Cô ấy chưa bao giờ là kẻ ngốc, dễ bị lừa như mẹ tôi.
Là người thân thiết và hiểu tính nhất.
Đúng vậy, ra dễ dàng để ý tới người t/ật.
Nhưng biết được, ba ngày sẽ trở thành đại gia.
Nhà Tàn xa nhưng đất.
Vì chỉ lao động già yếu, lại thường xuyên đi bệ/nh bỏ hoang.
Không chính quy hoạch xuất, ngay phần Chu.
Trời trời, khoản bù đổ họ.
Vui mừng khôn mẹ m/ua vé số nhận tiền luôn giải nhất ba mươi triệu.
Chuyện này chấn động làng quanh. Mẹ chồng mang cơm vô tin này.
“Ôi trời, sao mắn về mình!
Thằng t/ật nghe đi thành bệ/nh, hẳn!
Giờ nào đều nhau ve vãn!”
Bà tôi: “Con mày Hoán í, sớm chặn cổng người ta.
Tiếc là dọn thành rồi, làm sao thèm nó!”
Tôi cảm tạ trời xanh cơ hội đầu th/ai.
Từng phút giây này, sẽ sống thật tốt.
Lấy Tàn là lựa chọn tối ưu để vượt qua khó khăn hiện tại.
Kiếp chưa từng gặp Tàn nhưng từng thấy Ngọc Chi trường.
Áo quần cô ấy tuy cũ nhưng sạch sẽ, như vá chằng vá đụp.
Nhà nghèo cố đi học.
Lúc nghỉ học, cờ gặp mẹ nhập học.
Bố hành mẹ nắm gái.
Cảnh tượng ấm áp thể là giả.
So lũ người thối nát họ, tin tưởng hơn.
5
Bố mẹ hiền ít nói, tỏ lòng về tôi.
16 sính lễ vét cạn gia sản, mắc n/ợ.
Nhà lương tâm thường để làm osin, bụa.
Nên vui mừng suôn sẻ.
Em trai nhận ngồi bệt cùng mẹ chia nhau đếm.
Bố mẹ chồng đi, vô ý vô tứ!
“Bố, mẹ.” cúi đầu lễ phép chồng.
Họ cười tươi đáp lại.
Về về phải cảm ơn mái ấm mới.
Dù này phát tài như trước, cũng cam lòng.
Tôi sẽ tâm chăm sóc Tàn đời.
Lần đầu gặp Tàn là làm đăng ký kết hôn.
Lúc mới biết thật Triệt Duệ.
Bố đạp ba gác chở tới, người quấn chăn.
Có do ít vận động, thân hình g/ầy gò, da hơn dân bình thường.
Không hình Triệt Duệ hơn tưởng tượng.
Khác hình dung da vàng võ, thanh tú mắt trong veo hiền hậu.
“Từ nay… phiền nhờ”, đỡ giường, đỏ mặt thì thào.
Sao biết được, biết ơn nhường nào.
Tôi cởi áo chui cảm nhận cơ thể cứng đờ.
“Tắt đèn đi thôi, buồn Giọng nghẹn ngào.
Sáng sau, dám trở mình.
Mọi thứ biến như trước, vận nhanh chóng.
Giải tỏa mặt bằng đúng kế hoạch, mẹ đi xa lo đám chưa nghe tin.
Bố mẹ chồng đổi vé số về, mất chiếc dép.
“Bố mẹ, đi ra thành ngay, chuyển A bệ/nh Triệt Duệ!”
Tôi đoán, tranh thủ thời gian tránh rắc rối.
“Được! Được!”
Nghe bệ/nh con, mẹ chồng đối.
Xe nơi, người nhảy xuống.
Mặt tái mét.
“Chị, rể! Cho đi cùng nhé?”
Viên Hoán mặc đồ hiệu, tô son, dán mắt Triệt Duệ.
Ánh mắt như sói đói.
6
Tôi giục mẹ chồng Triệt Duệ xe.
Hoán theo, kéo lại.
“Em phải đang tỉnh lo đám Viên Bảo sao? Về làm gì?”
Cô nịnh nọt: “Chị mới về chồng, mẹ lo bảo sang thăm.”
Tôi lạnh lùng nhìn, im lặng.
“Nghe nói rể được vui nhỉ!
“Một rồi, này nhờ chị nhé!”
Thật cô dám nói câu này.
Vừa mới tính kế thằng thiểu năng.
Giờ lại nhân nghĩa.
Lẽ ra biết nhanh thế, nhưng do này lấy Triệt Duệ.
Thành thông gia, ắt kẻ chuyện mách mẹ tôi.
May dặn mẹ chồng giữ kín chuyện vé số.
Nhà lũ lang sói ăn tươi nuốt sống.
Càng kín đáo càng tốt.
“Viên Hoán, kịch chị làm gì nữa?
“Cảnh cáo em: ngay ý đồ đen tối!”
Tôi muốn tốn thời gian sâu, bệ/nh Triệt Duệ quan trọng hơn.
Mặt cô xị xuống, bám theo buông.